Ngày đầu tiên Dực Thụ chính thức chuyển đến đây ở, cả hai người bận tối mắt tối mũi với việc dọn dẹp phòng.
Lúc Dực Thụ và Tình Mỹ dọn dẹp phòng xong, trời đã sắp tối, người mệt muốnrũ ra. Thuần Hạ và Sâm Trí lại không có nhà, thật sự chẳng còn sức đâumà nấu cơm, thế nên cô và Dực Thụ liền ra ngoài đi ăn.
Ăn xong về nhà đã khuya lắm rồi.
Mặt trăng hôm nay rất sáng, bầu trời trong xanh cao vời vợi, những ngôi sao như những đứa trẻ tinh nghịch chớp mắt với con người.
Tình Mỹ nằm trên giường, ngắm vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, không sao ngủ được.
Gió nhẹ luồn vào cửa sổ, hất tung tấm rèm cửa, phả hơi lạnh vào mặt cô.
Đột nhiên cô lại có cảm giác hơi thở của Dực Thụ đang ở rất gần, mặt Tình Mỹ bắt đầu nóng lên…
“Hi, bạn không phiền nếu tôi ngồi đây chứ? Ha ha… trong cửa hàng hết chỗ ngồi mất rồi…”
“Dực Thụ, cho bạn mượn cái ô này!” “Tình Mỹ, để tôi đưa bạn về nhé!”
………
Những hồi ức bắt đầu tìm về theo ánh trăng. Tình Mỹ nhớ lại lúc đầu hai người gặp cho đến lúc yêu nhau, có lẽ đấy chính là “duyên phận” mà con ngườivẫn nói đến.
Sau này có thể ở cùng Dực Thụ, ngày ngày có thể gặp mặt, có thể cùng thức dậy, ăn cơm, đi dạo…
Khuôn mặt của Dực Thụ ngày càng hiện rõ trong đầu Tình Mỹ, cảm giác ngọt ngào trong lòng cứ trực tuôn trào. Tình Mỹ ôm chặt lấy cái chăn, vùi mặt vào trong đó, bật cười khúc khích.
Đây chính là mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/108489/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.