Thời gian dường như đang dừng lại, trong miệng phảng phất hương hoa tườngvi, những cơn gió nhẹ mang đến cái mát lạnh của ban đêm. Tình Mỹ cảmnhận được hơi thở của Dực Thụ, thật như anh đang ở bên cạnh cô, đây làcảnh tượng thường có trong mơ của cô suốt mấy ngày qua.
Mặt DựcThụ đỏ bừng, đôi mắt sáng đến mức khiến người ta liên tưởng đến nhữngdòng suối trong mát, lồng ngực săn chắc khẽ phập phồng, anh say đắm nhìn Tình Mỹ. Nép vào ngực anh, cô thật sự hi vọng khoảnh khắc này là mãimãi.
“Tình Mỹ…”
Anh khẽ gọi tên cô.
Tình Mỹ ngẩng đầu, toàn thân mềm như bún, dồn cả sức nặng cơ thể lên người Dực Thụ, lắng nghe giọng nói của anh.
Cánh tay anh thật khỏe, thân thể anh thật ấm áp, nằm trong vòng tay anh, côthật sự cảm thấy khoảng cách giữa hai người như gần lại, gần đến mức cóthể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, gấp gáp và tràn đầy sức sống.
“Tình Mỹ, anh sẽ chăm sóc em cả đời, anh sẽ yêu thương em hết lòng!”
Tình Mỹ nghe thấy tiếng nói của anh thoảng qua tai, từng từ từng chữ đều như dòng nước mát chảy bên tai.
“Nhưng mà… hình như mẹ anh… không thích em lắm!”
Tâm trạng vui vẻ bỗng như rơi xuống vực thẳm, trong đầu cô lại hiện lênhình ảnh khuôn mặt mẹ Dực Thụ. Tình Mỹ cúi đầu, giọng nói trầm đến mứcchỉ có cô nghe thấy.
Dực Thụ khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻbất lực và buồn bã. Tình Mỹ thầm tự trách bản thân đã phá hoại không khí vui vẻ giữa hai người.
“Dực Thụ, anh biết không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/108488/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.