So với dự đoán của Kỳ Họa Niên về cơn mưa rào sắp đổ xuống, bầu trời lúc này bỗng nhiên quang đãng đến lạ. Từng luồng gió mạnh mẽ thổi rung mỗi ngọn cây cao, kéo theo những gợn mây xám xịt vừa nãy bao phủ trên đỉnh đầu đi đến nơi khác, dần dần lộ ra tia sáng hiếm hoi le lói.
Sau khi nói chuyện với Kỳ Họa Niên xong, Mohamed lầm lũi trở về lều. Gã lạnh lùng lướt ngang qua Ngụy Kỉ đang ngồi một góc điềm nhiên đọc sách, lục lọi chiếc ba lô đa-zi-năng tìm một cái áo mới sạch sẽ thơm tho mặc vào.
Đằng sau, Ngụy Kỉ chậm rãi nhấc mắt nhìn bóng lưng vạm vỡ của đối phương, gập sách lại đặt ngay ngắn trên đùi mình. Đợi khi Mohamed quay đầu lại, ông ta nhẹ nghển cằm và nhướng mày, trực diện nhìn vào mắt gã nhằm gây chú ý.
Đúng như mong chờ, Mohamed lập tức đổi hướng nhìn, đồng thời sải chân bước tới trước mặt Ngụy Kỉ. Gã cúi đầu, bờ mi đen dài rũ xuống, thẳng thắn nói: “Lần này tôi đi là vì người bệnh, không phải vì ông cũng không phải vì số tiền hậu hĩnh kia đâu.”
Thật ra Ngụy Kỉ vốn không nghĩ lời đầu tiên mà Mohamed thốt ra lại là chuyện này. Ngạc nhiên hơn nữa, không phải gã muốn tiếp tục từ chối công việc nguy hiểm ấy mà là chấp nhận lên đường. Nếu vậy những suy tính về cách đối phó suốt mấy giờ liền của ông ta có lẽ đành phải tan theo mây khói, vì cuối cùng Mohamed cũng đã đồng ý.
Ngụy Kỉ vô thức nhếch môi mỉm cười, các khớp ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670448/quyen-3-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.