Ông bà xưa có câu: Giận quá mất khôn.
Trước tình huống căng thẳng và áp lực mà Ngụy Kỉ tạo nên ngay lúc này, tức giận kháng nghị sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Mặc dù thái độ của ông ta vừa mờ ám vừa ngang ngược, nhưng Vưu Hạ biết rõ giờ chưa phải là lúc để vạch trần mọi thứ.
Trong những người đang đứng ở đây, kể cả anh, hầu hết đều có khoảng thời gian tiếp xúc với viện phó quá ít. Dẫu có làm việc cùng một môi trường hay hai ngày qua đã ở chung một lều chăng nữa, mọi người dường như vẫn không đủ sức nắm trọn ý đồ của ông ta.
Ngụy Kỉ đi rồi, không gian bất giác rơi vào khoảng lặng.
Trên vai áo Vưu Hạ còn lưu lại chút hương thơm dịu mát của bạc hà. Hẳn là ban nãy Ngụy Kỉ đã giữ một nắm lá bạc hà không ít nên mới vương vấn lâu đến vậy. Tuy nhiên, Vưu Hạ không buồn đưa tay vuốt phẳng vai áo, ánh mắt rơi vào trầm ngâm tựa đang suy nghĩ điều chi.
Cho đến khi Mohamed với tính cách nóng nảy bất kham định sẽ lao ra khỏi lều tìm Ngụy Kỉ nói chuyện thẳng thắn thì bất ngờ bị Vưu Hạ ngăn cản. Lần đầu tiên anh chủ động nắm tay gã, khiến gã sửng sốt vài giây.
“Giữ cái đầu lạnh đi.”
Đường nhìn di chuyển từ cổ tay trở lên, cuối cùng đối diện với một gương mặt điềm tĩnh quen thuộc, Mohamed thoáng nheo mắt, không đồng tình hỏi: “Sao phải làm vậy? Ông ta quá đáng thế nào, cậu cũng thấy rồi còn gì.”
Vưu Hạ thả tay ra, chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670447/quyen-3-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.