Qua kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, Kỳ Họa Niên quả quyết khẳng định: Chăm mèo thật sự không hề đơn giản.
Mỗi khi muốn động chạm vuốt ve đều phải phụ thuộc vào ông trời. Nếu ông trời tỏa nắng, mèo sẽ nằm im cho ta sờ soạng. Nếu ông trời kéo mây, mèo sẽ xù lông cắn ngược. Nhưng đôi lúc cũng có vài trường hợp khó đoán, ta sẽ hoàn toàn chẳng thể nắm bắt được tâm tình của chúng.
Kỳ Họa Niên từng nuôi bốn bé mèo, may sao bốn bé đều hiếm khi lên cơn dữ dằn. Lúc đó cậu tự đắc với Gia Thanh rằng mình có đôi tay chăm mèo tuyệt đỉnh, đến khi gặp phải bé mèo thứ năm, cậu bắt đầu hoài nghi khả năng của bản thân.
Bé mèo thứ năm tuy tới muộn, nhưng lại là “anh cả” của đàn mèo trước kia.
Vì sao ư?
Vì bé mèo này dù ở trạng thái nào cũng cực kỳ lạnh lùng và khó gần. Hễ có ai ôm ấp ý định muốn lân la làm quen lập tức bị cào cho khóc thét. Hơn nữa, từ lúc sống chung với vị “anh cả” này, bốn bé mèo còn lại buộc chuyển sang nhà Gia Thanh tạm trú.
Hồi đầu, Kỳ Họa Niên còn ngậm ngùi nhớ nhung mấy bé Trà của mình. Dần dà, cậu nhận ra việc ăn chung ngủ chung cũng như chăm sóc cho bé mèo thứ năm không nhàm chán tí nào. Trái lại, còn rất thú vị, rất sướng.
Ừ, là sướng, sướng tới mức trí óc mụ mị.
Khoảng thời gian chăm sóc mèo cả thường rơi vào buổi tối. Khi đèn tắt, tiếng mèo rên rỉ ư ử khẽ khàng lăn qua khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670445/quyen-3-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.