Vưu Hạ không ngờ rằng mình sẽ lại khóc trước mặt Kỳ Họa Niên như thế này. Dù cho bờ môi mím chặt đã in hằn dấu đỏ cũng không đủ khiến cho dòng nước ngừng chảy ra. Anh nuốt nước bọt, tựa như nuốt cả những nỗi căm hờn dành cho Philippe ban nãy, sau đó vẫn đứng bất động nhìn đối phương mà không nói gì.
Có lẽ bộ dạng bây giờ của anh trông rất thảm hại, chẳng khác gì cái lần Họa Niên bỏ nhà đi rồi quay về, nhìn thấy anh vật vã trên giường vì căn bệnh đau dạ dày thâm niên.
Thậm chí, so với lần ấy còn tệ hơn gấp bội.
Quần áo tả tơi, thân thể trầy xước, mặt mũi lấm lem, hệt một đứa trẻ vừa đi đánh nhau với bạn, tới khi về nhà gặp mẹ mình lại bắt đầu tuôn rơi nức nở.
Nhưng thực tế suốt hai mươi mấy năm qua, anh chưa bao giờ có cơ hội sà vào lòng mẹ để thỏa sức khóc lóc nũng nịu.
Lý do rất đơn giản.
Từ nhỏ Vưu Hạ đã được Vưu Thần dạy dỗ theo cách cực kỳ khắc nghiệt, đến mức không dám nghĩ đến chuyện bật khóc khi bị phạt hoặc bị thương. Một đứa nhỏ mỗi ngày lầm lũi phấn đấu mà không than vãn nửa chữ, cũng hiếm khi nhận được lời khen ngợi hay cái ôm ấp từ người thân trong gia đình, ngoại trừ một người.
Có thể nói, mẹ Ninh là người đã truyền lửa cho anh trong suốt quãng thời gian chập chững trưởng thành, là người chưa từng tiếc một lời khen ngợi nào cho đứa con trai út, hơn nữa mẹ còn là người luôn đứng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670444/quyen-3-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.