Về sớm một chút, tôi sẽ nhớ em.
Chương Hiểu một lần lại một lần lặp lại câu nói của Sở Quân trước khi rời đi. Cậu không bị vứt bỏ, không hề, tấm hình đó không chứng minh được gì, nhất định chủ nhân vẫn đang đợi cậu về nhà.
Kỳ nghỉ đã kết thúc mà thái độ của cha Chương vẫn không thay đổi, tuyệt đối không cho cậu ra đường. Vì lo lắng cho sức khỏe của ông mà cậu cũng không dám làm liều.
Căn nhà này là nơi cậu trưởng thành suốt hai mươi năm, lẽ ra phải là nơi thân thuộc nhất mới đúng... Vậy mà giờ đây lại trở thành lồng giam khiến cậu giằng xé, đứng ngồi không yên như đi trên kim châm.
Lại mơ hồ trôi qua một ngày, lo lắng làm cậu mất ăn mất ngủ. Cậu ngây người nhìn cửa sổ, thoáng lơ đãng nhìn xuống dưới lầu.
Một bóng người quen thuộc đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo, mắt đối mắt với cậu.
Chương Hiểu run tay. Cậu sợ đây là ảo giác do quá nhung nhớ mà tạo thành. Cậu vội lấy một cái áo khoác mặc vào rồi nhanh chân chạy xuống lầu.
Người nọ đứng trước mặt cậu, đứng giữa trời sao tinh tú và khói lửa nhân gian, cậu thấy nhưng lại không dám đến gần. Cậu nhìn hắn, muốn từ trong ánh mắt ấy nhìn ra chút cưng chiều, chút yêu thương nào đó để tiếp thêm cho cậu dũng khí lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Sở Quân thở dài trước, mở miệng nói: "Sao trong mắt toàn là tơ máu thế này? Tôi nhớ chó con nhà tôi rất sáng sủa mà, sao mới đi có mấy ngày đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-cao-got-mau-do/884012/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.