"Tít. Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Giọng nữ máy móc lạnh lùng như băng vang lên, Chương Hiểu nhấn gọi hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không thể kết nối.
Cậu gửi vô vàn tin nhắn giải thích, hết thảy đều như đá chìm xuống biển lớn, đến gọi điện thoại cũng không liên lạc được.
Phải rồi, còn có mạng xã hội! Chương Hiểu vội vàng mở máy tìm tài khoản, bất ngờ phát hiện Sở Quân vừa cập nhật một bức ảnh mới. Trong ảnh, một phòng khách không người được đèn đứng chiếu sáng. Giữa phòng là một cái ghế sofa. Thảm... Không có thảm..
Thảm của cậu mất rồi...
Chương Hiểu run rẩy không cầm nổi máy. Thảm đã mất, cậu chẳng khác nào kẻ không nhà. Thảm không còn chứng minh cậu đã bị từ bỏ. Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, cậu không nhúc nhích nhìn cha ngủ trên giường. Từng giây từng phút trôi qua đã không còn ý nghĩa, chỉ có cái lạnh thấu xương bao phủ cơ thể.
Ngày hôm sau, cha con hai người làm thủ tục xuất viện về nhà. Cậu cầu xin ông: "Con... Con muốn quay về... Con còn công việc chưa hoàn thành..."
Cha Chương vốn muốn kiềm chế cơn giận, rốt cuộc vẫn không thể khống chế, tức đến mặt mũi vặn vẹo, "Chia tay với tên đó cho tao! Không thì mày nghỉ việc luôn đi, ở nhà chạy xe vận tải với tao."
"Cha... Con xin cha, con muốn quay về." Chương Hiểu bật khóc. Cậu phải về, phải nhanh chóng quay về. Cậu muốn ba mặt một lời hỏi Sở Quân cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-cao-got-mau-do/884011/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.