"Bé cưng."
Chương Hiểu nghe được âm thanh bèn ngẩng đầu nhìn.
Trong mắt Sở Quân, người trước mắt chính là chính là một cảnh đẹp xứng để ống kính lưu giữ lại. Màn đêm bên ngoài bị màn cửa chặn lại, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn đứng tỏa ra khắp phòng khách làm sáng bừng một góc sô pha. Nô lệ của hắn quỳ trên tấm thảm nhung màu trắng, toàn thân không một mảnh vải, ngước mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen lấp lánh những điểm sáng ấy, có hắn.
Ngón tay hắn vuốt ve hai má cậu, âm thanh trầm vang lên giữa đêm đen, "Em ngoan thế này, lúc tôi bị bệnh còn chăm sóc tôi, tôi cho em một phần thưởng nhé. Nói đi, em muốn gì."
Nô lệ nhỏ của hắn cúi đầu, chắc hẳn là đang vui vẻ suy nghĩ xem mình muốn gì. Không ngờ, đôi vai ẩn hiện chút cơ bắp lại nhẹ run. Cậu ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt không còn như trước, dáng vẻ như chuẩn bị ra trận quyết chiến tới cùng, "Em..." Cậu ngập ngừng vài giây, nhíu mày ép bản thân nói tiếp: "Em muốn, thứ đó... Ngài vứt mấy tấm ảnh của người khác trong album đặt trong phòng điều giáo đi..."
Sở Quân nghiền ngẫm nhìn cậu, sau cùng thở dài một hơi.
Hắn cầm tay cậu kéo người đứng dậy, đầu gối rời đất rồi mà cậu vẫn cúi đầu không chịu nhìn lên. Hắn đi về hướng thùng rác, mở ngăn tủ, lấy từng tấm ảnh ra vứt vào.
Chương Hiểu luống cuống. Những ảnh chụp này, nếu xét một cách công bằng thì chúng đều là những tác phẩm nghệ thuật, vậy mà lại vì cậu tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-cao-got-mau-do/884008/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.