"Nhưng mà..."
Sự yên lặng bao trùm trong phút chốc, bầu không khí như thiêu như đốt dường như kéo dài hơn, kỳ thực chỉ là hơn chục giây thôi nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như đã trải qua cả một khoảng thời gian dài dằng dẵng.
Thịnh Vọng Thư nghe thấy giọng nói trầm khàn đầy phiền muộn của Ngôn Lạc.
Ánh mắt anh vô cùng ảm đạm, nhưng vẫn rất bình tĩnh, nặng nề nhìn chằm chằm cô, dường như cô nhìn thấy trong ánh mắt anh trào lên những tình cảm sâu đậm và cố chấp mà cô chưa bao giờ từng thấy qua.
Giống như đêm hôm đó ở công quán Tư Bắc, trong phòng ngủ phụ nhà anh, cô ngẩn ngơ nhìn đôi mắt ấy trong giấc mộng giữa đêm.
Thực ra cô vẫn không nhớ rõ được hình ảnh Ngôn Lạc ngồi ở đầu giường cô đêm hôm đó rốt cuộc là mơ hay thực.
"Nhưng mà..." Ngôn Lạc liếm môi, lại lặp lại thêm một lần nữa, vừa tự giễu vừa khó khăn mở miệng.
"Lý Minh Trạch cũng hơn em hai tuổi, nếu như anh ta có thể vậy anh..."
"Vì vậy đêm nay em đã từ chối anh ta." Thịnh Vọng Thư gượng gạo ngắt lời anh.
Ngôn Lạc mím chặt môi mỏng, ánh mắt anh chợt lóe lên.
Thịnh Vọng Thư cố gắng thoát khỏi đôi bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, nhưng lại không thể nào thoát ra được.
Bàn tay của cô bị anh nắm lấy, ngăn lại, rồi ấn chặt lên trước ngực anh, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập thình thịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329406/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.