Hứa Niệm Tịch cười lên như thể xem kịch hay, cô ấy lùi về sau một bước, quay lại dưới mái nhà và tự giác lui khỏi nơi chen chúc này.
Đúng lúc Tống Nguyên bước ra từ sảnh tiệc.
Hứa Niệm Tịch vội đi qua và giật lấy chiếc áo khoác tây phục mà Tống Nguyên đang cầm trên tay, đội nó lên đầu rồi kéo anh ta chạy đi.
Thịnh Vọng Thư ngầm nghiến răng, mở to mắt nhìn cô ấy kéo Tống Nguyên không hiểu gì hết mà lao vào trong mưa.
Thế giới dường như yên tĩnh lại trong phút chốc, đến cả tiếng mưa cũng trở nên tĩnh mịch, không khí trở nên sốt sắng trong trầm lặng.
Ngôn Lạc không nói gì, ánh mắt nặng nề như đang ẩn giấu tia lửa, gần như có thể thiêu đốt tia lửa đó bất cứ lúc nào.
Trong tia sáng còn sót lại, anh chuyển ô qua tay còn lại, tiến lại gần cánh tay của cô rồi chầm chậm nâng lên.
Thịnh Vọng Thư thở ra một hơi, khoảnh khắc cánh tay của anh gần như quàng qua vai cô, cô lại quay người vỗ vai Thẩm Minh Ý.
“Không phải chúng ta là đi cùng nhau sao? Cậu còn ngây ra đó làm gì?”
Thẩm Minh Ý trừng mắt phản ứng lại.
Cậu ta tiến lên một bước, xen vào khoảng giữa của Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư, sau đó đưa ô lên trên đầu Thịnh Vọng Thư, quay đầu lại nở một nụ cười hồn nhiên với Ngôn Lạc.
“Vậy chúng tôi đi trước đây, giám đốc Ngôn, tạm biệt.”
Cánh tay của Ngôn Lạc cứng đờ ở giữa không trung, những đầu ngón tay của anh vô thức rũ xuống, đôi mắt như cơn mưa đêm thấm đẫm sương gió rét lạnh.
Tiếng mưa giòn giã lại quay trở lại, nó ồn ào ầm ĩ, đinh tai nhức óc, như thể đấm vào trái tim của anh.
Anh nhìn theo bóng lưng của chàng trai bảo vệ Thịnh Vọng Thư đi xa, càng đi càng xa ở trước mắt.
Trong khoảnh khắc nào đó, anh như thể thấy được anh và cô của mười năm trước.
Loại ham muốn chiếm hữu mong cầu mà không có được, nó như tiếng mưa ầm ĩ, lấp đầy trái tim trống rỗng của anh.
—
Mấy ngày sau, Thịnh Vọng Thư nhận được lời mời đến thành Đông tham gia liên hoan phim.
Liên hoan phim diễn ra trong bốn ngày. Ngày đầu tiên là nghi thức khai mạc, ngày thứ hai là công chiếu các tiết mục, kéo dài đến sáng ngày thứ tư mới diễn ra lễ trao giải và bế mạc.
Một bộ phim văn học trinh thám của Điện Ảnh Thịnh Thế sẽ được công chiếu vào ngày thứ hai, Thịnh Vọng Thư dự định công chiếu nó xong sẽ rời đi.
Thịnh Vọng Thư đưa Mễ Diệp đi theo.
Đến thành Đông, nhà tài trợ gửi xe đến đón rồi đưa bọn họ đến check-in vào khách sạn.
Thịnh Vọng Thư được xếp vào một căn phòng áp mái. Vào đến phòng, Mễ Diệp báo cáo những lịch trình được sắp xếp xong rồi rời đi.
Hai giờ chiều, cô có một buổi hội nghị nội bộ chuyên ngành. Bốn giờ, sẽ có stylist đến trang điểm và làm tóc cho cô. Bảy giờ rưỡi, cô tham gia nghi thức khai mạc.
Thịnh Vọng Thư nghỉ ngơi trong phòng một lát, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Mễ Diệp gửi tin nhắn, hỏi xem có cần mang đồ ăn qua cho cô hay không.
Thịnh Vọng Thư trả lời lại là không cần, cô sẽ tự mình đến nhà ăn để ăn.
Cả cái khách sạn đều đã được bao trọn, mỗi một tầng đều có bảng chỉ dẫn rõ ràng.
Thịnh Vọng Thư đi đến nhà ăn một mình, không ngờ rằng cô lại gặp phải Lý Minh Trạch.
Cô lập tức nhớ đến nghề nghiệp của Lý Minh Trạch, gặp được anh ta ở chỗ này cũng không có gì là lạ.
Lý Minh Trạch đi nhanh lại chỗ cô, Thịnh Vọng Thư cười nói: “Thật trùng hợp.”
Lý Minh Trạch nhướng mày: “Tôi thật sự rất muốn gọi điện thoại cho cô.”
Họ cũng đã gặp nhau rồi, hai người cùng nhau ngồi dùng cơm.
Lý Minh Trạch không nhắc lại chuyện trong bữa tiệc sinh nhật của Ngôn Quốc Thư nữa, anh ta chỉ trò chuyện những vấn đề liên quan đến Liên hoan phim với cô, lại nói đến lịch trình hoạt động vào buổi chiều.
“Thời gian buổi chiều hơi vội. Đợi buổi tối sau khi kết thúc khai mạc, tôi mời cô ăn nhẹ bữa tối nhé?” Lý Minh Trạch đưa mắt nhìn cô.
Thịnh Vọng Thư suy nghĩ rồi nói: “Lần nào cũng là anh mời, tối nay để tôi mời anh.”
Có một vài chuyện vẫn phải nói rõ từ sớm.
Buổi hội nghị chuyên ngành diễn ra vào hai giờ trưa, Ngôn Lạc cũng có mặt.
Một giờ trưa, anh mới đến thành Đông, chỉ tùy tiện ăn mấy miếng đồ ăn trên máy bay rồi gấp rút đến đây.
Những năm trước, Ngôn Lạc thường sẽ không đích thân tham gia những buổi liên hoan phim với quy mô thế này.
“Bên Thịnh Thế ai sẽ đến?”
Lâm Tấn: “Tôi lập tức đi tìm hiểu.”
Rất nhanh chóng, Lâm Tấn quay lại báo cáo: “Nhà tài trợ bên Điện Ảnh Thịnh Thế đã mời cô Thịnh Vọng Thư.”
“Được rồi.” Ngôn Lạc nói: “Xóa hết lịch trình hai ngày này, sắp xếp lại hành trình.”
Lâm Tấn dùng thái độ bình tĩnh trả lời: “Vâng.”
Chỉ cần có liên quan đến Thịnh Vọng Thư, giám đốc Ngôn của anh ta có làm chuyện gì đi nữa thì anh ta cũng không cảm thấy lạ.
Trong hội nghị, Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc cách nhau rất xa. Hai ánh mắt nhất thời chạm vào nhau, Thịnh Vọng Thư chỉ nhìn lướt qua một cái liền nhìn đi chỗ khác.
Nửa tiếng sau, hội nghị kết thúc. Ngôn Lạc đứng dậy, nhưng lại có một ông chủ của công ty truyền hình khác đi đến chào hỏi anh.
Anh bị mắc kẹt lại, ánh mắt lướt qua tìm thấy Thịnh Vọng Thư giữa mấy nhóm người, cùng lúc đó anh cũng thấy Lý Minh Trạch đứng bên cạnh Thịnh Vọng Thư.
Anh ta cười nhẹ, không biết là đang nói cái gì với cô ấy, Thịnh Vọng Thư cũng cười nhạt rồi đi cùng với anh ta ra ngoài.
“Xin lỗi, tôi có chút việc gấp cần phải xử lý.”
Ngôn Lạc cúi đầu ngắt lời người bên cạnh, sau khi bắt tay cùng người đó thì anh nhanh chóng đuổi theo.
Tuy nhiên, đợi đến lúc anh đi ra thì bóng dáng Thịnh Vọng Thư đã biến mất ở hành lang rồi.
Bốn giờ chiều, stylist đến phòng của Thịnh Vọng Thư để giúp cô trang điểm và làm tóc.
Cô chỉ cần tham dự sự kiện, không cần phải đi qua thảm đỏ, vì vậy cô đã chọn một chiếc váy đuôi cá đính kim cương cho dễ di chuyển.
Trong lúc stylist trang điểm cho cô, Thịnh Vọng Thư liên tục nhắn tin với Hứa Niệm Tịch trên WeChat.
Lúc gần năm giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Người ở bên ngoài bảo rằng người đó là phục vụ phòng.
Thịnh Vọng Thư nhìn về phía Mễ Diệp: “Cô gọi đấy à?”
Mễ Diệp lắc đầu.
Sau khi mở cửa phòng, người phục vụ đẩy một xe thức ăn vào. Món ăn trên đó lại không phải là đồ ăn của khách sạn, mà là bữa xế của một nhà hàng nổi tiếng nào đó ở thành Đông.
Có rất nhiều thức ăn, đủ cho tất cả mọi người trong phòng cùng ăn.
Thịnh Vọng Thư hỏi: “Có phải là gửi nhầm rồi không? Chúng tôi không đặt những món này.”
“Không phải gửi nhầm đâu.” Người phục vụ giải thích: “Là vị khách ở phòng 8086 nhờ tôi mang đến, nói rõ là cho cô Thịnh.”
Lý Minh Trạch ở dưới đây một tầng, còn phòng 8086 thì lại ở cùng tầng với cô.”
Thịnh Vọng Thư nhìn xe thức ăn mà trong lòng có cảm giác gì đó, tất cả đều là đồ ngọt mà cô yêu thích.
Hàng mi của cô khẽ rung, trong lòng cô sớm đã biết.
Người đó chính là Ngôn Lạc.
Trái tim của cô lại trào dâng một cảm giác lo lắng vô định không rõ lý do, vì sự hiểu biết của anh, vì sự tha thiết mâu thuẫn của anh.
Vào lúc này, có một tin nhắn gửi đến WeChat của cô, là của Ngôn Lạc.
Diệp Vọng Thư cúi xuống nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh, sau đó bấm vào.
Ngôn Lạc: [Thời gian buổi tối bận rộn, em ăn ít đồ ngọt lót dạ trước đi!]
Ngày hôm đó, sau khi cô gỡ số điện thoại của anh khỏi danh sách đen, không lâu sau thì Ngôn Lạc đã chủ động gửi lời mời kết bạn đến WeChat của cô.
Lúc đó, theo tiềm thức, Thịnh Vọng Thư muốn bấm từ chối, nhưng nếu cô từ chối thì như thể biểu hiện rõ rằng anh khác biệt với những người khác thế nào.
Thịnh Vọng Thư chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn bấm chấp nhận.
Sau khi thêm bạn bè, cô liền thoát WeChat, không để ý đến anh nữa, Ngôn Lạc cũng yên lặng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Hôm nay là tin nhắn đầu tiên mà anh gửi đến sau khi thêm bạn bè.
Đương nhiên là Thịnh Vọng Thư không trả lời lại.
Hai phút sau, anh lại gửi đến một tin nhắn.
Ngôn Lạc: [Có một gian hàng đồ ăn khá ngon ở khu phố cổ của thành Đông, chắc là em sẽ thích. Đợi đến khi kết thúc sự kiện, anh đưa em đi ăn thử nhé?]
Thịnh Vọng Thư vẫn không trả lời.
Bảy giờ đã đến phần đi thảm đỏ đua nhau khoe sắc. Bảy giờ rưỡi, Thịnh Vọng Thư đi thẳng vào hội trường từ cửa bên hông.
Tám giờ, nghi thức khai mạc chính thức bắt đầu.
Thịnh Vọng Thư ngồi ở giữa hàng thứ ba, cách vị trí của Ngôn Lạc bằng khoảng cách của hai chỗ ngồi.
Cả buổi sự kiện, cô đều không nhìn qua hướng của anh dù chỉ một lần, nhưng cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt của anh thỉnh thoảng lướt qua.
Cô không thể hiện ra biểu cảm gì cả, coi như không biết.
Sự kiện kết thúc, Lý Minh Trạch gửi WeChat cho Thịnh Vọng Thư, bảo rằng anh ta đang ở ngoài cửa đợi cô.
Thịnh Vọng Thư cầm điện thoại lên, rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa.
Tuy nhiên, khi cô vừa đi ra khỏi hàng đó, không biết từ lúc nào mà Ngôn Lạc cứ như quỷ ma bất ngờ đứng trước mặt cô.
Thân hình anh cao to cường tráng, dưới ánh sáng của đèn, đến cả sự tồn tại của cái bóng cũng vô cùng che lấp cô.
Thịnh Vọng Thư ngẩng đầu nhìn anh: “Có việc à?”
Ngôn Lạc vẫn lặng lẽ nhìn cô: “Anh đã gửi WeChat cho em.”
“Ừm.”
Thịnh Vọng Thư khẽ nhếch mi một cách không hề quan tâm, cô nhích một bước về phía bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, lách qua phía bên cạnh rời đi.
Ngôn Lạc nhìn xuống những ngón tay của cô đang nắm lấy tay áo của anh, trái tim anh bỗng chốc đau nhói, như thể bị cô bóp chặt.
Thịnh Vong Thư thì đã đi nhanh về phía trước.
Cô vừa đi vừa cúi đầu bấm mấy cái vào điện thoại, mà sau đó cô quay đầu, đưa điện thoại lên lắc lắc trước mặt anh một cách thờ ơ, ám chỉ rằng bảo anh xem điện thoại.
Điện thoại của Ngôn Lạc đúng lúc “tinh” lên một tiếng.
Anh mở khóa điện thoại, xem câu trả lời của Thịnh Vọng Thư.
Cô trả lời: [Không may là buổi tối em có hẹn rồi.]
—
Thịnh Vọng Thư quay lại khách sạn thay bộ lễ phục, sau đó đi ăn tối cùng với Lý Minh Trạch.
Chỗ ăn là do Lý Minh Trạch chọn, cách khách sạn khoảng bốn mươi phút chạy xe. Đợi đến khi gần đến nơi, Thịnh Vọng Thư mới phát hiện là đến phố cổ của thành Đông.
Đó là một con phố ẩm thực, những mái che nhựa cùng màu sắc có hương thơm bay bổng và sự náo nhiệt, dưới mái che có đặt những chiếc bàn.
Lý Minh Trạch đưa cô đến một căn tiệm có nhiều khách nhất trong số đó, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
“Quán ăn này rất nổi tiếng ở phố cổ. Lúc trước khi đi công tác, đồng nghiệp đã đưa tôi đến đây một lần.” Lý Minh Trạch cười nói.
Đây là một quán ăn gia đình, bán những món đồ xào và đồ nướng đặc trưng, vợ chồng chủ quán đang cúi đầu tất bật, một người phụ trách làm đồ ăn, một người phụ trách thu tiền.
Mùi thơm của tương ớt được ngọn lửa làm bùng phát, bay khắp nơi, xung quanh đầy mùi khói lửa.
Trong phút chốc Thịnh Vọng Thư nhớ đến tin nhắn WeChat của Ngôn Lạc, anh nói muốn đưa cô đến ăn ở một quán ăn của phố cổ thành Đông, chẳng lẽ chính là quán này?
Bà chủ cầm thực đơn đến, cô hoàn hồn lại, cùng xem thực đơn với Lý Minh Trạch.
Họ gọi vài món ăn và xiên que đặc trưng, Lý Minh Trạch còn gọi thêm hai chai bia.
Anh ta dùng đồ mở nút chai để mở chai bia rồi cầm lấy ly nhựa rót cho cô gần nửa cốc.
“Thật ra tôi khá thích những quán ăn tràn ngập mùi khói lửa như thế này, hy vọng cô sẽ không cảm thấy quán này thấp kém.”
Anh ta cười khẽ rồi lại giải thích một câu: “Quán này cũng khá sạch sẽ đấy.”
“Không đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”
Thịnh Vọng Thư chủ động cụng ly với anh ta: “Lúc trước khi tôi còn đi học cũng lén lút đi ăn những quán bên đường.”
Uống một ngụm bia lạnh, chất lỏng lạnh chảy dọc xuống cổ họng cô, sảng khoái một cách lạ thường.
Ông chủ làm việc tay chân lanh lẹ, tốc độ làm món ăn rất nhanh.
Lý Minh Trạch giới thiệu từng món một, mỗi một món Thịnh Vọng Thư đều nếm thử một miếng.
Họ vừa ăn vừa nói, vẫn là những chủ đề khiến người ta thả lỏng.
Một chai bia rất nhanh đã được hai người chia nhau uống cạn.
Thịnh Vọng Thư chủ động lấy thứ mở nút chai, sau đó mở một chai bia khác.
Hai ly đầy bia, cô nhìn Lý Minh Trạch cười: “Anh hơi khác so với tưởng tượng của tôi.”
Lý Minh Trạch hơi nhếch mi: “Tôi trong tưởng tượng của cô là như thế nào?”
“Tinh tế, nghiêm chỉnh, chuẩn mực của giới thượng lưu.” Thịnh Vọng Thư nói thẳng: “Không ngờ rằng anh cũng khá chịu chơi.”
Lý Minh Trạch lặng lẽ nhìn cô, sau đó cúi đầu bật cười.
“Cô thì lại rất giống với trong tưởng tượng của tôi.”
Thịnh Vọng Thư cầm ly lên nhìn anh ta.
Lý Minh Trạch liếm môi, nghiêm túc nhìn về hướng cô: “Thật ra lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là ở Đại học A.”
Lúc đó là khi sắp tốt nghiệp, anh ta về lại trường nộp bài luận, buổi tối bị bạn cùng phòng kéo đi ăn đồ nướng ở bên ngoài trường.
Con phố chợ đêm đó rất náo nhiệt, dọc đường có đủ các loại hàng quán khác nhau.
Lúc đó, cô ngồi ở dưới đèn đường cùng với bạn học, cô mặc một chiếc áo lộ eo màu đen, một chiếc quần màu xanh quân đội, mái tóc đen dài dùng mảnh vải quấn thành dây cột tóc cá tính, đường kẻ mắt đen, trang điểm tươi sáng, lúc cười lên thì cả gương mặt đầy vẻ ngây thơ, ánh mắt trong veo và sáng ngời, làm cho anh ta nghĩ đến ánh trăng khuyết mà anh ta đã từng nhìn thấy trên đỉnh núi.
Anh ta đi đến từ phía sau cô, sau đó đi xem bảng vẽ của cô, phía trên lại không phải phác họa chân dung, mà là một bộ lễ phục.
Người bạn học đi đến cửa hàng bên cạnh mua nước, anh ta lại càng không tự chủ mà đứng lại ở phía sau cô thêm một lát, có chàng trai ve vãn lại làm quen, yêu cầu cô vẽ một bức chân dung, cô nói: “Không vẽ.”
Người con trai đó bèn nói sẽ trả cho cô gấp năm lần.
“Gấp mười lần cũng không vẽ.” Cô cười tỏ vẻ không đếm xỉa: “Tôi không phải đến để mở gian hàng kiếm tiền, tôi đến để vẽ vật thực.”
Người con trai đó vuốt mũi rồi xấu hổ rời đi, không bao lâu sau, lại có một bé gái dừng lại trước gian hàng.
Mẹ của bé gái đó khích lệ bé: “Hỏi chị gái thử xem có thể vẽ cho con bức tranh được không.”
Bé gái đó vừa rụt rè hỏi chị gái, chị ấy liền cười nói: “Em gái, muốn chị vẽ phác họa cho em sao?”
Bé gái đó ngoan ngoãn gật đầu.
Cô liền nghiêng đầu cười híp mắt và nói: “Rất hân hạnh, em là vị khách thứ mười trong ngày hôm nay của chị. Em sẽ được vẽ miễn phí đấy.”
Lý Minh Trạch đeo túi đứng phía sau cô, thấy cô đổi một tờ giấy phác thảo lên, anh ta rũ mắt nhìn, đầu viết lướt trên bản vẽ rồi hạ xuống.
Khi vẽ, cô lại có một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Một cái nhìn thoáng qua, Lý Minh Trạch không hề nói chuyện với cô, sau đó anh ta cũng không còn gặp lại cô nữa.
Mãi cho đến sự kiện kỉ niệm thương hiệu, anh ta mới gặp lại cô, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Chỉ là lúc đó, cô vừa mới công khai mối quan hệ với Lăng Du không bao lâu.
Sau khi Thịnh Vọng Thư nghe Lý Minh Trạch miêu tả xong, đáy mắt cô bỗng trào lên một nụ cười hoài niệm mờ nhạt.
“Lúc học đại học khá là tự do, tôi thường nghĩ gì làm đó.”
“Lúc đó cô rất dễ thương.” Trong giọng nói của Lý Minh Trạch có thêm vài phần ấm áp: “Bây giờ cũng vẫn vậy.”
“...”
Hàm ý trong câu nói đó của anh ta quá đỗi rõ ràng, bầu không khí trong khoảnh khắc này đột nhiên thay đổi.
Vốn dĩ hôm nay Thịnh Vọng Thư là muốn nói đến chuyện này với anh ta, cô xoa nhẹ đầu mũi, nói câu “cảm ơn” với anh ta bằng một giọng ấm áp.
“Nhưng mà...” Cô mím môi rồi nhìn thẳng vào mắt của anh ta, thay đổi giọng điệu: “Xin lỗi!”
“...”
Sự yên lặng trong phút chốc, Lý Minh Trạch hơi mím môi: “Không sao cả.”
Thịnh Vọng Thư cũng mỉm cười.
Lại là một khắc yên lặng, Lý Minh Trạch bỗng nhiên hỏi: “Nếu như không phải bây giờ, vậy sau này…”
“Xin lỗi.” Thịnh Vọng Thư trả lời một cách bình tĩnh và quyết đoán.
“Con người tôi thật ra khá là rắc rối, rất ngang bướng, cũng rất tùy hứng, không tốt như anh tưởng tượng đâu. Nếu như anh nhìn thấy tôi một cách chân thực nhất, có thể sẽ không suy nghĩ giống như hôm nay.”
Cô nâng ly bia lên, mỉm cười và cụng ly với anh ta: “Nếu như có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể trở thành những người bạn chân thật, không hơn không kém.”
—
Ăn tối xong, Lý Minh Trạch tiễn Thịnh Vọng Thư đến trước cửa phòng.
Thịnh Vọng Thư mỉm cười chúc anh ta ngủ ngon.
Lý Minh Trạch cũng cười: “Ngủ ngon.”
Sau khi thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình với nhau, giữa bọn họ hoàn toàn không còn cảm giác ngại ngùng và lúng túng.
Lý Minh Trạch xoay người rời đi, Thịnh Vọng Thư đóng cửa rồi đi vào.
Cởi giày ra xong, cô cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Sau khi tắm xong, vừa sấy khô tóc được phân nửa thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trên người Thịnh Vọng Thư chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa có dây, cô tiện tay cầm lấy chiếc áo choàng tắm quấn quanh người, rồi lê đôi dép bước đến phía sau cửa.
Tiếng chuông cửa đã dừng lại, thay vào đó là tiếng gõ cửa.
Tiếng “cộc” vang lên rồi dừng lại, sau đó ba giây, vang lên ba tiếng gõ ngắn ngủi nhưng liên tục như thể nhẹ nhàng gõ vào trái tim cô.
Không cần nhìn vào lỗ mắt mèo, Thịnh Vọng Thư cũng đoán ra người ngoài cửa là ai.
Cô đã quen với nhịp điệu gõ cửa của anh.
Có lẽ là người ngoài nghe được thì sẽ thấy không có gì đặc biệt, nhưng cô lại rất kỳ lạ, cô có thể phân biệt ra được.
Thịnh Vọng Thư đứng một lúc phía sau cửa, mãi cho đến khi không còn tiếng động nữa thì cô mới đưa tay ra mở cửa.
Bên ngoài cửa trống không chẳng có ai, cô cầm lấy tay nắm cửa, đang định đóng cửa lại thì đột nhiên có một bóng người cao to đi tới từ bên cạnh, hoàn toàn che hết tầm nhìn của cô.
Thịnh Vọng Thư ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Ngôn Lạc.
Anh nhìn xuống, lông mi khẽ rung, hơi che đi sự nồng nhiệt như nham thạch trong đôi mắt của anh, khiến cô không thể nhìn thấu cảm xúc của anh.
“Trăng nhỏ.” Anh trầm giọng gọi cô, trong giọng nói của anh có sự khàn đặc không che giấu được.
Thịnh Vọng Thư ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ.
Những ngón tay cầm tay nắm cửa siết chặt, cô bị anh chặn ngay bên cạnh cửa, bỗng chốc như thể trở về lại khoảnh khắc nào đó của năm ngoái.
Trở về buổi tối mà mẹ của anh mất, giây phút cô bị anh chặn ngay trước cửa nhà.
Trái tim cô như bị treo lên không lý do, một lúc sau Thịnh Vọng Thư mới nghe thấy giọng nói của mình: “Anh có chuyện gì không?”
“Em đi ăn tối với Lý Trạch Minh à?”
“Liên quan gì đến anh?” Thịnh Vọng Thư lạnh lùng, cô hơi mím môi ngước đầu nhìn anh.
Tầm mắt của anh hạ xuống, giống như một tấm lưới che lấy, trong tấm lưới đó có vô vàng cảm xúc mạnh mẽ nhưng lại dễ tổn thương, khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy hơi hồi hộp.
Cô khẽ nghiến răng, không hề nể tình gì mà đưa tay lên đẩy vào ngực anh, đẩy anh ra phía ngoài: “Không có việc gì thì em phải đi ngủ đây.”
Những ngón tay của cô đột nhiên bị bắt lấy, đầu tiên là đầu ngón tay, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, nắm chặt, cả bàn tay của cô đều bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay của anh cong lại, giống như một ngọn lửa thiêu đốt vào da của cô, nó cũng giống với đôi mắt hơi ửng đỏ của anh vào lúc này.
Trên hành lang dài không bóng người, ánh đèn giống như vầng trăng thấm đẫm sương lạnh, giam cầm đôi mắt u sầu như màn đêm tĩnh mịch của anh.
“Anh đã từng đồng ý là sẽ cùng em hướng về phía trước, anh sẽ không nuốt lời. Anh không phải có ý muốn gây trở ngại cho em, chỉ là Trăng nhỏ à….”
Anh khàn giọng gọi cô một lần nữa: ‘Trăng nhỏ, anh có thể hướng về phía trước cùng với em không?”
Thịnh Vọng Thư nhìn vào mặt anh, trong phút chốc bỗng cảm thấy trái tim như biến thành một quả bóng bị bơm căng phồng, phía trên đó như treo một cây kim không thể nhìn thấy.
Cô nghe thấy sự thờ ơ trong lời nói của mình: “Anh có ý gì?”
Ngôn Lạc cúi mắt nhìn xuống.
Trong ánh mắt hoa đào lúc say lúc tỉnh tràn đầy sự khao khát và bất an, như thể bị cơn sóng đánh tan, trôi dạt theo ánh trăng xa thẳm vào trong bóng tối.
Người đàn ông từ trước nay đều phong lưu lãng mạn hiếm khi bị mất tinh thần.
“Nếu như em nhất định phải đi xem mắt...” Anh ngắt quãng từng chữ: “Anh có thể đăng ký tham gia không?”
Cây kim vô hình chợt rơi xuống, quả bóng phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Thịnh Vọng Thư khẽ lên tiếng từ trong tiếng nổ: “Không được đâu.”
Cô cười nhẹ: “Điều đầu tiên trong tiêu chuẩn chọn bạn đời của em, chính là không được lớn tuổi hơn em.”
“Anh Ngôn Lạc, có lẽ anh phải đầu thai lại rồi.”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Văn án đến rồi!
Ngôn Lạc: “Tôi biết là lò hỏa táng không dễ dàng dập tắt.”
Tôi đã tỏ rõ thái độ, màn theo đuổi vợ cũ sau đó là rõ ràng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]