Chương trước
Chương sau
 

Trong xe yên lặng, thỉnh thoảng có mấy tiếng còi xe bên ngoài cửa sổ phát ra.

Thịnh Vọng Thư ngồi dựa vào cửa xe, chân gần như dán chặt vào cửa xe, giữ một khoảng cách trống với Ngôn Lạc.

Xe mà Ngôn Lạc dùng hôm nay chính là SUV, chỗ ngồi phía sau rộng rãi, còn đủ để có thể nhét thêm hai người nữa vào giữa hai người.

Trên xe không dùng bất cứ loại dầu thơm nào, mùi hương trên người anh quanh quẩn ở chóp mũi cô như có như không, trong không khí có mùi đàn hương thoang thoảng xen lẫn một chút mát lạnh trong không khí.

Thịnh Vọng Thư liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho anh một góc mặt.

Cô không nói lời nào, Ngôn Lạc cũng im lặng không mở miệng, không khí dường như có hơi nặng nề.

Mãi đến khi xe lái vào đường hầm xuyên sông, trong phút chốc khoang xe chìm vào bóng tối, Thịnh Vọng Thư mới mở miệng hỏi: "Tình huống cụ thể của đạo diễn Dương như thế nào?"

"Bị cảm, cứ cố gắng không đến bệnh viện, chuyển sang viêm phổi rồi." Ngôn Lạc nói: "Chụp CT ngực xong là nhập viện ngay."

Mùa xuân là thời gian tỷ lệ cảm cúm xảy ra cao, Thịnh Vọng Thư cảm thán: "Ông ấy cũng liều mạng quá rồi."

Giọng nói của cô thay đổi, lại hỏi: "Sao anh cũng ở nhà hàng đó thế?"

Cô không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trùng hợp, thuận miệng hỏi một chút, sau khi nói ra mới cảm thấy câu nói này không ổn, giống như câu hỏi của người tự mình đa tình.

Nhưng không kịp thu hồi nữa rồi, cô dứt khoát thoải mái đối diện.

"Đúng lúc ăn cơm ở nhà hàng đó." Ngôn Lạc không chần chờ, bình tĩnh giải thích.

Thật sự là anh 'đúng lúc' ăn cơm ở nhà hàng đó, mà thời gian 'đúng lúc' này là do anh cố ý tạo ra.

Lúc nghe nói Thịnh Vọng Thư đồng ý xem mắt với Lý Minh Trạch, sự nôn nóng của anh như sóng biển quét sạch bờ cát, không ngừng chập chùng lên xuống trong lòng anh.

Anh đè nén sự bực bội, không hề thể hiện trước mặt ông cụ, lại theo bản năng hỏi thời gian và địa điểm gặp mặt.

Sợ bị Thịnh Vọng Thư phát hiện, anh đến rất sớm, chọn một vị trí kín nhất để chờ đợi.

Nhìn thấy Thịnh Vọng Thư với Lý Minh dần trò chuyện vui vẻ, anh vô cùng kiềm chế xúc động muốn đi sang phá hoại.

Anh sợ cô nhìn thấy mình sẽ tức giận, không muốn khiến cô khó xử ở nơi công cộng, một mình chịu đựng sự đố kị, lại nhịn không được tự giễu.

Dáng vẻ này của anh buồn cười như thế nào chứ.

Chuyện đạo diễn Dương mắc bệnh nhập viện quả thật là việc bất ngờ, nhưng lại càng có sức thuyết phục hơn so với cái cớ ban đầu của Ngôn Lạc.

Ngay khi cúp điện thoại, Ngôn Lạc đã lập tức đi về phía Thịnh Vọng Thư, lấy lý do này đưa cô rời khỏi hai anh em họ kia.

Anh biết cách làm này của mình không hào phóng, lại không để ý đến những chuyện khác.

Ở trước mặt cô, bản thân anh không có hai chữ hào phóng.

Bây giờ, nghe xong câu trả lời của anh, Thịnh Vọng Thư không nói gì thêm nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong xe lại rơi vào sự im lặng.

Bỗng nhiên, Ngôn Lạc trầm giọng mở miệng: "Cái người trong nhà hàng kia chính là cháu trai của thư ký Lý à?"

Thịnh Vọng Thư bỗng dưng quay đầu nhìn về phía anh.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô không thấy rõ dáng vẻ của Ngôn Lạc, chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.

Nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của anh đang nhìn thẳng vào mặt.

"Ông nội nói cho anh biết."

Dường như đoán được cảm xúc trong động tác quay đầu kia của cô, Ngôn Lạc không đợi cô hỏi đã lập tức giải thích một câu như thế.

Giọng điệu bình tĩnh, không có gì phập phồng, không hiểu sao giọng nói lại hơi khàn khàn.

"Người già càng giống trẻ con, lần sau ông nội có ép buộc em đi gặp ai nữa, em trực tiếp từ chối là được."

Ngôn Lạc không hề chớp mắt nhìn cô: "Anh đi khuyên ông ấy đừng tự làm chủ nữa."

"Đây là chuyện giữa em với ông nội, không cần anh quan tâm."



Thịnh Vọng Thư dừng một chút, trong giọng nói mang một chút ý cười không quan tâm: "Hơn nữa, cũng không phải ông ép buộc em."

Im lặng một lát, cổ họng của Ngôn Lạc căng chặt, giọng nói cũng trầm hơn một chút: "Là em tình nguyện?"

Thịnh Vọng Thư dùng giọng bình tĩnh đáp lại: "Xem mắt mà thôi, cũng đâu phải là chuyện gì không thể lộ ra ngoài, tại sao phải phản cảm chứ."

Ánh sáng lờ mờ làm sự yên tĩnh càng rõ ràng hơn, không hiểu sao bầu không khí có thêm một chút nóng vội, Thịnh Vọng Thư không biết có phải là ảo giác của mình không, dường như cô nghe thấy tiếng hít thở phập phồng nặng nề của Ngôn Lạc.

Một lát, anh nở một nụ cười không rõ: "Đây chính là tiến về phía trước mà em nói?"

Trong cơ thể của Thịnh Vọng Thư như chôn một mồi lửa sắp tắt, dễ dàng bị anh kích thích, châm ngòi dễ như trở bàn tay.

"Có vấn đề gì không?" Cô cong môi cười nhạo: "Xin hỏi ý kiến của tổng giám đốc Ngôn, xem mắt vi phạm điều luật nào ư?"

Trái tim Ngôn Lạc như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nghẹn ngào đau âm ỉ, anh nới lỏng cổ áo: "Lần trước thử nghiệm với Lăng Du còn chưa đủ à?"

Anh nói được một nửa thì dừng lại, nhớ đến dáng vẻ ngồi ở quảng trường chán nản thất vọng của cô ngày hôm đó, nhớ tớ đôi mắt đỏ lên của cô.

"Chia tay vốn là trạng thái bình thường khi yêu, cũng không ảnh hưởng gì đến quá trình hưởng thụ của em, chẳng lẽ em thất tình một lần liền không xứng để quen với những người khác à, phải cô độc sống trọn cả quãng đời còn lại à?"

Thịnh Vọng Thư khéo mồm khéo miệng trả lời: "Có lẽ là tổng giám đốc Ngôn đây có quyền lên tiếng hơn em nhỉ."

"Trăng nhỏ.” Ngôn Lạc đột nhiên khẽ gọi cô một tiếng, giọng nói khàn đi: "Trước đây anh khốn nạn... Nhưng anh chưa từng thích người khác."

Chỉ có em.

"Đây chính là sự khác nhau giữa em với tổng giám đốc Ngôn." Thịnh Vọng Thư nói: "Mặc dù em chỉ từng yêu đương một lần, nhưng em chắc chắn thật lòng."

Bàn tay đang nắm lấy trái tim anh chợt biến thành nấm đấm, mạnh mẽ đập cho anh một cái.

Ngôn Lạc lộ rõ đau khổ khi nghe tiếng cười dửng dưng của Thịnh Vọng Thư: "Niệm Tịch nói rất đúng, chọn đàn ông như thử son môi, không thử thêm vài lần, sao có thể tìm được màu sắc mình thích cơ chứ."

"Nói lời cảm ơn với ông giúp em, em rất hài lòng với sự sắp xếp của ông ấy."

Cuối cùng con đường hầm dài đằng đẵng cũng đến điểm cuối, ánh sáng đột ngột chiều vào, ánh sáng chói mắt khiến Thịnh Vọng Thư hơi híp mắt lại, trong xe lại rơi vào sự im lặng một lần nữa.

Dường như, cuộc đối thoại vừa rồi chẳng qua chỉ là suy nghĩ.

Ánh mắt của Thịnh Vọng Thư lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hàng cây dọc trên đường xanh biếc, ánh nắng chiếu xuống mặt đường vừa mới trải nhựa, bốc lên hơi ẩm và bụi bặm.

Lý trí dần khôi phục lại.

Sau đó, Thịnh Vọng Thư dâng lên một cảm xúc ảo não vì cuộc tranh cãi với Ngôn Lạc vào một phút trước.

Nếu đã xem anh là một đối tác bình thường, cần gì phải quan tâm đến những lời anh nói, có vẻ như cô rất không có phong độ.

Nhưng sự phong độ, biết kiềm chế, lễ phép và bao dung của cô với người ngoài đến chỗ anh đã hoàn toàn biến mất hầu như chẳng còn gì.

Như một bản năng vậy.

-

Ngôn Lạc bảo tài xế dừng lại trước một cửa hàng bán hoa, Thịnh Vọng Thư tự mình mở cửa xuống xe.

Cô đi trước, Ngôn Lạc theo sau, hai người chân trước chân sau tiến vào cửa hàng bán hoa, bà chủ trẻ tuổi đến chào đón, hỏi cô cần hoa gì.

Thịnh Vọng Thư liếc mắt nhìn quanh quầy hoa, nói: "Tôi xem một chút trước đã."

Ngôn Lạc dừng sách phía sau lưng cô một bước, khoanh tay nhìn cô chọn hoa.

Bà chủ tươi cười chân thành đề xuất cho cô hoa hồng Diana mới đến: "Hoa hồng này bán chạy nhất tiệm chúng tôi đấy, có rất nhiều cặp đôi nói thẳng là muốn nó."

Thịnh Vọng Thư liếc nhìn cánh hoa hồng nhạt tao nhã kia, khóe môi bỗng giật một cái, giải thích: "Chúng tôi không phải một đôi."

Cô liếc mắt nhìn về phía gương mặt của Ngôn Lạc.

Trên mặt bà chủ lộ vẻ khó xử: "Thật sự xin lỗi, tôi thấy vẻ ngoài của hai người xứng đôi như thế, nghĩ rằng hai người... Thật xin lỗi thật xin lỗi."

Ngôn Lạc rũ mắt, không hề nói tiếp.



"Không sao." Thịnh Vọng Thư cười cười: "Bọn tôi muốn đến bệnh viện thăm người bệnh, phiền bà chọn giúp tôi một bó hoa tươi phù hợp."

"Được thôi."

Động tác của bà chủ nhanh nhẹn, nhanh chóng giúp cô chọn kĩ một bó hoa tươi phù hợp, sau khi đóng gói đẹp mắt mới đưa cho cô.

Thịnh Vọng Thư nhận lấy, đang muốn lấy điện thoại ra, Ngôn Lạc đã trả tiền.

Một bó hoa mà thôi, cô cũng không muốn tranh giành trả tiền với anh làm gì cho khó coi, cô nói một tiếng cảm ơn rồi ôm bó hoa đi ra ngoài.

Trở lại trên xe ngồi được mấy phút, Ngôn Lạc mới bình tĩnh quay lại.

Anh vòng sang một bên khác mở cửa xe ngồi vào, tài xế nổ máy xe, trong tầm mắt Thịnh Vọng Thư xuất hiện một màu hồng nhạt.

Cô quay đầu, ấn đường khẽ giật một cái.

Ngôn Lạc cầm một bó hoa màu hồng nhạt đáng yêu tinh xảo trong tay, chính là bó hoa hồng Diana bà chủ vừa đề xuất lúc nãy.

Hoa hồng Diana tượng trưng cho mối tình đầu.

Vào lúc Thịnh Vọng Thư nhíu mày, Ngôn Lạc đã mở miệng giải thích trước: "Vừa rồi giọng điệu của anh không được tốt cho lắm, xin lỗi em."

Giọng điệu của anh không có gì không tốt cả, nếu so sánh, có lẽ lời nói của cô càng chói tai hơn nhiều.

Thịnh Vọng Thư rũ mắt, không hề nhận lấy: "Cảm ơn, không cần."

"Không có ý gì khác cả." Ngôn Lạc khẽ mỉm cười một tiếng: "Đã đồng ý là sẽ không xen vào chuyện của em rồi, là anh không làm được, lẽ ra phải nên xin lỗi."

Lần này, không đợi cô đáp lại, anh nghiêng người đến gần, khẽ nắm lấy cổ tay cô, nhét bó hoa hồng vào trong tay cô.

"Hy vọng không ảnh hưởng đến tâm trạng của em hôm nay."

-

Đạo diễn Dương đang truyền nước biển trong phòng bệnh, trong hộc tủ bên cạnh giường bệnh chất đầy hoa và hoa quả.

Mấy diễn viên trong đoàn làm phim cũng đến thăm ông ấy, vừa mới rời đi chưa bao lâu, bây giờ chỉ có đạo diễn thực hành với chủ nhiệm sản xuất đang ở đây.

Nhìn thấy Ngôn Lạc với Thịnh Vọng Thư xuất hiện cùng lúc, ông ấy được cưng mà sợ, vội gập người ngồi dậy: "Tôi không có gì đáng ngại cả, sao phải phiền hai người đều đến đây thế này."

"Không cần ngồi dậy đâu." Ngôn Lạc đưa tay ra hiệu bảo ông ấy nằm xuống đàng hoàng.

Thịnh Vọng Thư lo lắng hỏi thăm tình hình bệnh của ông ấy, đạo diễn Dương nói lại lời của bác sĩ cho cô nghe, lại ảo não gãi đầu thở dài: "Tiến độ quay phim lần này phải kéo dài thêm rồi."

"Không sao đâu." Thịnh Vọng Thư an ui ông ấy: "Ông cứ thoải mái tinh thần, yên tĩnh nghỉ ngơi đến khi cơ thể khỏe lại mới là quan trọng nhất."

Nói chuyện phiếm vài câu, đương nhiên chủ đề lại chuyển đến việc quay phim [Sao Hỏa nghịch hành].

Đạo diễn Dương không ngừng nói về kỹ thuật quay phim và ý tưởng chế tác, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào hơn trước đó một chút.

Lại ngồi thêm tầm mười phút, Thịnh Vọng Thư dặn dò ông ấy nghỉ ngơi cho tốt rồi mới chào tạm biệt và rời đi với Ngôn Lạc.

Đạo diện thực hành với chủ nhiệm sản xuất cùng nhau đưa họ đến trước thang máy, giúp bọn họ ấn thang máy.

Thang máy đến, Thịnh Vọng Thư đi vào trước, đương nhiên Ngôn Lạc theo sau cô một bước, tự nhiên đưa bàn tay yếu ớt chặn cửa thang máy lại.

Cửa đóng lại, hai người đứng sóng vai, chẳng ai nói lời nào.

Thịnh Vọng Thư nhìn thấy gương mặt của Ngôn Lạc qua tấm kính bên trong vách thang máy, tuấn tú, ngũ quan lập thể sâu sắc, đường nét căng chặt.

Chỉ trong một nháy mắt, ánh mắt của cô với anh đột nhiên chạm vào nhau ở trong kính.

Cô lập tức rời mắt như không có việc gì, trong khóe mắt, ánh mắt của Ngôn Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí đó, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô ở trong kính không hề che giấu một chút nào.

Thang máy dừng lại ở một tầng nào đó, cửa thang máy mở ra, có mấy người cùng nhau đi vào, Thịnh Vọng Thư tự giác dịch bước chân vào trong, bọn họ bị ngăn cách giữa đám người.

Thang máy lại dừng ở tầng tiếp theo, lại có người bước vào, Ngôn Lạc bình tĩnh bước sang bên cạnh cô, dùng cơ thể cao lớn che chắn cô với những người bên ngoài.

Bệnh viện nhiều người, thang máy quá chật, Thịnh Vọng Thư hơi ngẩng đầu, chóp mũi liền cọ vào cổ áo anh.

Mùi bột giặt tươi mát xen lẫn với mùi gỗ thoang thoảng, âm thầm lượn quanh bao lấy cô, che lấp đi mùi nước khử trùng mà cô ghét.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.