Ba ngày sau, ông cụ Ngôn xuất viện, người vừa về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại dặn dò Thịnh Vọng Thư về chuyện xem mắt.
"Mười một giờ ba mươi trưa thứ bảy, ông nội đã nói với thư ký Lý bên kia rồi, cháu đừng quên đó."
"Không quên được, cháu sẽ đến đúng giờ."
Thịnh Vọng Thư bất đắc dĩ dỗ dành ông ấy: "Ông nội Ngôn, ông nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chú ý giữ gìn sức khoẻ."
Ngôn Quốc Thư lại hoàn huyên vài câu với Thịnh Vọng Thư, vui tươi hớn hở cúp điện thoại.
Ngôn Lạc ở bên cạnh dựa vào tủ, đầy ẩn ý nhìn qu: "Ông nội, ông bảo Trăng nhỏ đi làm gì thế?"
Anh tự mình đến bệnh viện đón ông ấy trở về, về đến nhà, người hầu dìu ông ấy vào phòng, anh trì hoãn mấy phút dưới ga ra, lúc đi vào nghe thấy ông ấy đang gọi dở một cuộc điện thoại.
Anh nghe hết dường như nghe ra được một chút.
Người hầu bưng trà nóng đến, Ngôn Quốc Thư nhận lấy uống một ngụm, đặt tách trà lên bàn, không nhanh không chậm mở miệng: "Đi gặp một người bạn, tâm sự."
Ngôn Lạc đột nhiên nhíu mày, thu lại vẻ lười biếng, vô thức đứng thẳng người, cười như không cười xác nhận: "Nam hay nữ vậy?"
"Nói nhảm." Ngôn Quốc Thư lườm anh một cái: "Đương nhiên là nam rồi."
"..."
Im lặng một lát, Ngôn Lạc mới đè nén cảm xúc, bình tĩnh ung dung nhếch môi: "Ông giới thiệu người xem mắt cho em ấy à?"
Ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329400/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.