Tiếng nhạc không dứt bên tai, không biết đã ồn ào bao lâu rồi, Ngôn Lạc ở bữa tụ họp đến cuối cùng, đợi cho mọi người về hết.
Tống Nguyên gọi nhân viên đến đỡ anh, muốn đưa anh trở về phòng, anh lại giơ tay đẩy người đi tới ra, không quan tâm gì mà cười: “Đừng động vào tôi, tôi không uống nhiều.”
Đợi khi đi ra khỏi đại sảnh, nụ cười trên mặt anh biến mất, hơi say làm hai tròng mắt anh tối đến mức như hòa cùng bóng đêm.
Ngôn Lạc đi vào phòng, tùy tay kéo cúc áo sơ mi ra, ồn ào náo động qua đi để lại yên tĩnh làm người không khoẻ, anh đè đè huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra, xem tin nhắn chưa đọc.
Lam Tâm đã gọi cho anh lúc ba giờ trước, sau đó lại nhắn một tin WeChat lúc một giờ trước.
Anh nhìn thời gian, đã sắp rạng sáng, tùy tay out khỏi giao diện tin nhắn.
Tầm mắt hướng về phía ghi chú Thịnh Vọng Thư để lại lúc trước, anh nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng của hai người một lát, khóa màn hình, ném điện thoại lên giường.
Hôm sau Ngôn Lạc tỉnh ngủ mới trả lời WeChat của Lam Tâm.
Ngôn Lạc: [ Làm sao vậy? ]
Lam Tâm: [ Không có gì, muốn nói về chuyện trên hợp đồng một chút, hôm nay anh có thời gian không? ]
Ngôn Lạc: [ Đang ở bên ngoài, ngày mai tới công ty nói đi. ]
Lam Tâm: [ Được. ]
Thịnh Vọng Thư mới sáng sớm đã ngồi trên xe Hứa Niệm Tịch trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329362/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.