Lúc ở quảng trường dưới lầu, Thịnh Vọng Thư nhận được cuộc gọi của Châu Y từ nước ngoài, bị hoãn mất mười mấy phút, lúc cô xuống đến hầm để xe thì đúng lúc chạm mặt Lam Tâm.
Lam Tâm đội mũ và đeo khẩu trang, che kín cả khuôn mặt chỉ chừa lại mỗi đôi mắt.
“Tiểu Thư.” Cô ta chủ động gọi cô.
Thịnh Vọng Thư đảo mắt một vòng, không phát hiện có ai đáng nghi mới mở miệng nói: “Lúc nãy đi hơi vội, chưa kịp nói lời tạm biệt với chị.”
“Không sao.” Lam Tâm dịu dàng nói: “Cũng tại chị không tốt, lẽ ra chị không nên nói cho em biết chuyện này, hại em lặn lội đường xa chạy đến, còn lo lắng theo.”
Nói không lo lắng là nói dối, Thịnh Vọng Thư cười trừ không đáp.
“Vừa rồi Ngôn Lạc còn trách chị, nói chị chuyện bé xé to, có chút xíu chuyện thôi cũng làm ảnh hưởng đến người khác, lúc đó chị cũng lo lắng quá cho nên mới nghĩ gì nói đó.”
Lam Tâm vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng đó, cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay của Thịnh Vọng Thư, giống như có hơi ấm ức.
“Nếu là người khác chắc chắn chị sẽ không nói cho đâu, nhưng em là em gái của Ngôn Lạc mà, Ngôn Lạc là người cố tỏ ra mạnh mẽ, người nhà với nhau mà cũng giấu giếm, chỉ nói tin tốt không nói tin xấu.”
Thịnh Vọng Thư vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, trái tim đột nhiên thắt lại.
Có lẽ là do cô quá nhạy cảm, hai chữ “người khác” va mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329359/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.