20.
Giản Tư Tề: “Trái tim tôi mệt mỏi quá, không còn cảm giác muốn yêu nữa.”
Hà Viên: “Làm sao?”
Giản Tư Tề: “Còn không phải do anh? Giờ mấy gái trong công ty đều gọi em là vợ sếp rồi đấy.”
Hà Viên: “Ồ, chẳng lẽ muốn được gọi là ‘nóc công ty’?”
Giản Tư Tề: “… cho cưng một ánh mắt lạnh nhạt, tự mình lĩnh hội đi.”
Hà Viên mở tủ đầu giường lấy kẹo mút ra.
Giản Tư Tề: “Anh muốn làm gì!”
Hà Viên: “Em bảo anh tự mình lĩnh hội đây thây. Từ ánh mắt em anh có thể nhìn thấy ‘vã quá rồi’ cùng với ‘thèm mà chưa thỏa’.”
Giản Tư Tề: “Thế thì chứng minh mắt anh có vấn đề rồi đấy.”
Hà Viên: “Nói linh tinh nào, mắt anh mà có vấn đề thì sẽ nhìn trúng em được chắc?”
“Vâng vâng vâng, mắt anh đỉnh của chóp.”
Giản Tư Tề tức thì cảm thấy xíu xiu ngọt ngào xen lẫn xiu xíu ngượng ngùng.
Hà Viên túm ngay được thời cơ mà đè hắn xuống. Xong việc, anh đưa cho Giản Tư Tề hãy đang ăn kẹo sau phang một cái hộp nhỏ.
Giản Tư Tề vừa liếc thấy đã vui phơi phới.
“Ủa nay mặt trời mọc đằng tây hay sao, mà đấy lại nguyện ý cho đây bàn chải đánh răng điện thế này?”
Hà Viên chỉnh đầu xoay bàn chải điện lên mức cao nhất, rồi dí nó vào đùi Giản Tư Tề.
“Dùng để đánh sạch cái miệng bên dưới của em.”
Giản Tư Tề: “…..”
Ngày hôm sau, chị Điền ngạc nhiên nói: “Mặt mũi sếp sao thế kia?”
Hà Viên bình tĩnh đáp: “Chọc mèo quá đà, bị nó cào.”
21.
Sáng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-sang-cho-quen-ban-hien/1707811/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.