1.
Thuở còn mặc quần thủng đít, Giản Tư Tề nhăn khuôn mặt nhỏ xíu mà đau khổ ngẫm nghĩ, rồi hạ từng nét bút xuống quyển sổ nhật ký của tên kia: Giàu sang chớ quên bạn hiền.
Hà Viên nhìn, nắm lấy tay hắn, trịnh trọng đáp: “Nhất trí bạn mình.”
Khi đã trưởng thành, Giản Tư Tề ngồi xổm ven đường ăn hoành thánh, Hà Viên chễm chệ trên con BMW của anh nói với ra: “Chớ quên mang cho anh một suất tiểu long bao đấy.”
Giản Tư Tề: “Mang con mẹ anh!”
Hắn phải sớm nhận ra oắt con kia là một bụng đểu cáng chứ, nào có tí lương tâm nào.
Giản Tư Tề nhận ra bản thân mình có vấn đề là hồi bị bắt phải tham gia một lớp học thêm.
Hắn bước vào lớp, người đầu tiên mà hắn liếc thấy là Hà Viên đang ngồi ngay ngắn làm bài tập. Quạt hai bên tường thổi qua ống tay áo anh bay bay, phảng phất như thế ngoại cao nhân đang đứng trên núi, đèn dây tóc trên trần nhà cũng mạ cho anh một vòng tròn học sinh giỏi sáng lấp lánh. Trong phút chốc, Giản Tư Tề thế mà lại bị tư thế thần tiên này làm cho lóa hết cả mắt, ôm chặt cuốn truyện tranh trong ngực rồi thất thần lướt qua.
Đến lúc hoàn hồn, hắn mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội được ngủ ở dãy bàn cuối, mà lại ngồi ngay ngắn tại dãy bàn thứ ba trong lớp, ngây đơ nhìn thầy giáo có mái “tóc đi đây đầu ở lại nhé” trên bục giảng. Ngay cả cuốn truyện tranh được hắn mang để đọc giết thời gian cũng bị hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-sang-cho-quen-ban-hien/1707802/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.