Bạch Cẩm Huy dẫn bọn họ vào nhà.
Tòa nhà nhỏ duy nhất ở ven sông, phong cảnh hợp lòng người, ánh sáng bên trong nhà u tối, nhìn không rõ lắm, Bạch Cẩm Huy đi phía trước: “Các cậu chờ một chút, tớ đi trước bật đèn.”
Vừa đi vào, một mảng đen tối, một luồng hơi ấm kéo tới, Nguyễn Tầm Tầm lơ đãng nói: “Tiểu Bạch, nhà anh không có ai sao? Sao máy điều hòa còn mở?”
“Máy điều hòa?” Từ Thịnh liếc nhìn cô một cái, xem thường: “Không biết nhân gian khó khăn.”
Đèn được bật lên, đã sáng lên được một chút.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn quanh một vòng, lúc này cô mới thấy rõ.
Đây là một tòa nhà thấp tầng rất cổ kính, thấp bé tồi tàn, so với bề ngoài điêu lan ngọc thế thì hoàn toàn khác hẳn, trong nhà quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào, tối tăm ẩm ướt, mặt tường đen thui, có một chút sơn đã tróc ra, mấy căn phòng ở tầng một được ngăn cách bằng ván gỗ, cầu thang đi lên tầng hai nhìn có vẻ lỏng lẻo.
Thật vậy, một căn nhà như vậy không cần lắp máy điều hòa, đông ấm hè mát, chỉ là có hơi ẩm ướt.
Cô im lặng.
Muốn nói không biết nhân gian khó khăn, đại thiếu gia Từ Thịnh áo đến đưa tay cơm đến há mồm hình như không có tư cách nói lời này đâu.
Chu Thời Diệc liếc nhẹ Từ Thịnh.
Người sau bĩu môi.
Đại Bao vội vã giảng hòa: “A Thịnh, chú ý lời nói một chút.”
Quay đầu lại giải thích với Nguyễn Tầm Tầm: “Đừng để ý đến nó, nó cứ như vậy đấy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-em-sau-trong-thoi-gian/1804409/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.