Lại thêm mấy ngày nữa, chân Nguyễn Tầm Tầm đã nhanh lành rồi nhưng lại đột nhiên bệnh nặng một trận.
Ban đêm sốt cao không lùi, Đại Bảo dứt khoát không về, ở lại bệnh viện gác đêm cùng Dư Vi Vi, Trần Kỳ Bối thỉnh thoảng đến thăm cô một chút rồi sau đó lại vội vã rời đi.
Đêm ngày thứ ba, Nguyễn Tầm Tầm hơi hạ sốt, nửa đêm cảm giác có người bên cạnh, lúc mơ màng tỉnh dậy đã thấy Đại Bảo nửa nằm bên giường cô, nước miếng chảy đầy một giường, chẳng trách cô lại cảm thấy nhơm nhớp, vô cùng không thoải mái.
Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, bóng người lóe lên.
Cô mê man ba ngày nay, bên ngoài tuyết lại rơi lớn, nhìn ra ngoài là một mảng trắng xóa, cô tính toán thời gian một chút, hình như gần đến Noel rồi, cô uống thuốc cảm cúm xong, châm cứu xong thì lúc nào cũng mê man, một ngày cô chỉ tỉnh mấy tiếng, thời gian còn lại đều ngủ, Tiêu Nam Sinh càng ngày càng cảm thấy cô có gì đó không đúng.
Thừa dịp Nguyễn Tầm Tầm còn mê man, anh ta kéo Đại Bảo qua một bên, thần thần bí bí hỏi: “Tôi cảm thấy trận bệnh này cô ấy có hơi không có dấu hiệu tiến triển rồi, gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
Đại Bảo cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chính là chuyện em trai anh và A Bối.”
Tiêu Nam Sinh nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Không thể nào….”
Đại Bảo nhún nhún vai rời đi, Tiêu Nam Sinh trầm tư nhìn tấm lưng hùng tráng của cô, sau đó gọi điện cho Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-em-sau-trong-thoi-gian/1804397/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.