Đại Bao nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lúc này mới phát hiện ra đây cũng không phải là bút ghi âm bình thường mà là bút quay phim, anh nhìn người đàn ông vẫn còn hút thuốc ở bên cạnh: “Sao cậu phát hiện được?”
Chu Thời Diệc tựa như nửa đùa nửa thật nói: “Trời sinh cảm giác với ống kính?”
Đại Bao: “……”
Nói chuyện cười thật sự là nghiêm túc.
Chu Thời Diệc bóp tắt tàn thuốc, vừa bật lửa vừa nói: “Cô ta giấu không kỹ.”
Đại Bao: “Ai? Ai để?”
“Trần Kỳ Bối.”
“Ngoại trừ hôm nay thì cậu còn nghe được đoạn ghi âm nào khác không? Không phải là cô ta thì chẳng lẽ là cậu?”
“À, đúng.” Đại Bao bỗng nhiên tỉnh ngộ, sửng sốt một giây, anh nói với hàm ý sâu xa: “Đợi một chút, sao cậu lại quan tâm em gái Tầm Tầm như vậy?” Chu Thời Diệc cũng thản nhiên xoay vô lăng: “Có sao?”
Đại Bao lên án từng chuyện một: “Buổi tối hôm đó, cô ấy bị người ta trói bắt đi, cậu cứu mỹ nhân nhỉ? Cậu cũng bao nhiêu năm không đánh nhau rồi, chuyện này nếu như là người khác thì cậu có thể động tay sao? Chuyện video ấy, cậu lập tức gọi chúng tớ đến bệnh viện, là sợ cô ấy bị Trương Man bắt nạt nhỉ , ai biết cô ấy lại cùng nữ tráng sĩ kia treo Trương Man lên đánh, cậu biết là cậu lo lắng dư thừa rồi; ngày hôm nay Trần Kỳ Bối đến bệnh viện, cậu lại lo lắng không yên chạy tới, không phải là vì cô ấy thì lẽ nào là vì Trần Kỳ Bối sao, Thời Nhất, tớ tin ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-em-sau-trong-thoi-gian/1804396/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.