A Hòa hôm nay xin nghỉ, lý do là ngộ độc thức ăn, hai ngày sau mới trở về, khuôn mặt trắng hồng giờ trở nên trắng bệch.
A Hòa mặt trắng bệch đứng cạnh Hoa Nam, đứng mãi cũng không nói câu nào, đợi đến tan học mới vỗ vỗ vai cậu nhỏ giọng nói: “Nam tử, sư huynh mời cậu đi ăn thịt nướng đi.”
Hôm nay từ sớm Lương Sênh đã nói muốn tham gia lễ trao giải gì đấy, buổi tối không về biệt thự. Dù sao cũng rỗi rãi, Hoa Nam lập tức gật đầu: “Phải nói trước, không uống rượu được, tôi còn lái xe về.”
A Hòa cười cười, nói vậy được rồi, cậu xem tôi uống, rồi sau đó liền đưa người đến một hàng thịt nướng quen thuộc.
Thịt nướng vào mùa hè vẫn đắt khách, bàn ghế bên ngoài đều là một đám đàn ông nửa người để trần, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu hét hò ầm ỹ, bên trong lại không một bóng người, yên tĩnh vô cùng.
Hai người đi vào ngồi trong nhà, tùy tiện gọi vài món, A Hòa rót mộc cốc bia cho mình, sau đó lại rót một chén trà cho Hoa Nam, nâng bia kính: “Buổi tối hôm đó cảm ơn cậu đến cứu tôi, tiền thuốc men nợ cậu tôi sẽ nhanh chóng trả lại, làm phiền đến cậu, là sư huynh có lỗi.” Nói xong liền ngửa đầu uống.
Hoa Nam cũng uống cạn chén trà, sau đó buông chén nói: “Sư huynh đừng cảm ơn tôi. Nói thật, lúc đấy tôi cũng không nghĩ nhiều, nếu bên cạnh có người cản thì chắc chắn tôi sẽ không đi. Hơn nữa anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giap-phuong-lao-dai-at-phuong-luu-manh/1881710/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.