Chương trước
Chương sau
"A Dực, anh nghe em nói đi mà." Trang Mạn Đình sốt sắng đuổi theo hắn. "Một phút thôi A Dực, anh chỉ cần cho em một phút thôi."

Trịnh Minh Dực giống như không nghe thấy tiếng gọi của cô, đôi chân dài vẫn gấp gáp bước ra ngoài khu vườn phía sau nhà hát. Hắn đã nhìn thấy Giang Nhược Hoa đi ra chỗ này cùng ai đó, vì vậy hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ phải kiếm cô trở về ngay lúc này.

"A Dực, anh đợi em với." Trang Mạn Đình hớt hải gọi hắn, dù mang giày cao gót nhưng cô vẫn cố gắng chạy theo.

Rốt cuộc thì khi bước trên mặt đất đầy sỏi đá, gót giày mỏng manh làm cô té ngã, hốt hoảng kêu lớn "a" một tiếng.

Hắn nghe thấy tiếng cô vấp ngã, giật mình quay đầu lại thì cả cơ thể mềm mại đã ê chề nằm trên mặt đất. Hắn liền quên mất ý định trong đầu, sốt sắng quay gót đến chỗ cô.

"Tiểu Đình." Hắn lo lắng xoa nhẹ đầu gối của cô. "Có đứng lên nổi không?"

"A Dực!" Cô chẳng nghĩ đến cơn đau trên người, ôm chặt lấy cổ hắn vô cùng khẩn thiết. "Anh đừng giận em, đừng tránh mặt em nữa mà!"

Lần đầu tiên Trịnh Minh Dực nghe được giọng điệu gấp gáp này của Trang Mạn Đình, nhất thời tay chân đông cứng không biết phải làm gì.

"A Dực, em biết anh không vui vì em nhận lời cầu hôn của anh Hàm, nhưng anh phải tin em, trong lòng em vĩnh viễn sẽ không có ai thay thế được anh!" Cô ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của hắn, đôi mắt xinh đẹp như đang hút lấy đối phương. "Anh cũng biết anh quan trọng với em nhiều như thế nào mà đúng không?"

Cánh môi cô hé mở, như đang mời gọi hắn chiếm lấy đôi môi quyến rũ này.

"A Dực..."

Tiếng gọi kiều mị của cô lọt vào tai hắn, khiến hắn thật sự muốn buông thả bản thân mà điên cuồng ôm lấy cô để thỏa hết mọi tâm tư suốt nhiều năm. Nhưng rồi hắn nhớ đến lí do vì sao bản thân lại đến đây.

"Đứng dậy đi." Hắn lạnh nhạt né tránh nụ hôn của cô, động tác thận trọng giúp cô đứng dậy.

"A Dực...?" Trang Mạn Đình không giấu được sự ngạc nhiên trước thái độ của hắn.

"Giám đốc Lục hẳn là đang chờ em, mau vào trong đi." Hắn nói xong liền quay người muốn tiếp tục tìm kiếm cô gái kia.

Nhưng người phụ nữ ở phía sau hắn không cam lòng bị từ chối, vội vã tiến đến ôm chặt hắn từ phía sau.

"A Dực, anh lại muốn bỏ rơi em sao?" Cô nỉ non ở sau lưng hắn.

"Tiểu Đình, buông tay... ra." Khi một chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng, khóe môi hắn cũng đồng thời cứng đờ.

Cách hắn phía trước không xa là một đôi nam nữ đang tình cảm ôm lấy nhau dưới ngọn đèn vàng trong vườn. Sắc mặt của hai người họ không có vẻ gì là mang ý muốn cự tuyệt đối phương, hoàn toàn tự nguyện trao hơi ấm cho người còn lại.

Hắn mơ hồ nghe thấy bọn họ khúc khích cười nói, đôi mắt người con gái híp lại thật đáng yêu, như nũng nịu mà vùi vào lồng ngực của người đàn ông, còn anh ta thì vô cùng thâm tình cúi đầu ôm chặt lấy cô gái một cách yêu chiều, trong đêm tối cảnh tượng này như thể cả thế giới này không còn ai khác ngoài hai người họ.

Và rồi, hắn nhìn thấy anh ta trân trọng hôn lên vầng trán trơn nhẵn của cô ấy, một khung cảnh lãng mạn tựa như truyện cổ tích bây giờ chẳng khác nào một cơn ác mộng đối với hắn.

Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông không tí cảm xúc nào gạt bỏ hai tay của Trang Mạn Đình. Cô bất ngờ, ngẩng đầu: "A Dực...?"

Nhưng cô còn chưa nói gì, thân thể cao to đã di chuyển về phía trước, bóng lưng hắn u tối khiến người ta phải khiếp sợ.

Hàn Dịch nghĩ tình cảm của mình đã thể hiện đủ trong chiếc hôn trán này, thế mà khi anh còn chưa kịp tách ra, cổ áo đã bị người khác nắm lấy kéo anh đi, sau đó khuôn mặt điển trai bị đấm thật mạnh vào gò má.

"Hàn Dịch!"

Giang Nhược Hoa kinh hãi nhìn anh bị đấm đến ngã nhào xuống đất, chỉ thét lên một cái rồi vội vàng chạy đến khụy gối bên cạnh anh.

"Anh có sao không?"

Sự quan tâm của cô làm chướng mắt Trịnh Minh Dực, hắn tức giận kéo cô qua một bên, sau đó tiếp tục nắm lấy cổ áo Hàn Dịch xốc dậy, đấm thêm một cú đấm nữa.

"Dừng lại!" Cô hốt hoảng níu tay hắn. "Minh Dực! Anh dừng lại!"

Giang Nhược Hoa không có thời gian nghĩ đến lí do hắn xuất hiện trong vườn, chỉ biết ngay lúc này cô phải nhanh chóng cản hắn lại.

Nhưng không phải chỉ có hắn mới đang sôi máu, Hàn Dịch bị đấm liên tiếp hai lần cũng bắt đầu nóng giận, nhanh chóng đánh trả lại một cú vào quai hàm của hắn.

"A Dực!" Trang Mạn Đình cũng hốt hoảng, chạy đến cố gắng kéo cánh tay hắn. "Anh làm gì vậy?! Dừng lại!"

"Buông ra!"

Hai người đàn ông cùng quát, thô bạo đẩy tay hai cô gái bên cạnh.

Trong tình thế hỗn loạn, cả Giang Nhược Hoa và Trang Mạn Đình đều bị đẩy ngã, cùng đau đớn than thành tiếng.

"Nhược Hoa?" "Tiểu Hoa?"

m thanh kêu đau của cô thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, bọn họ dừng cuộc chiến, ánh mắt đầy lo lắng chạy đến bên cạnh cô muốn đỡ cô đứng dậy.

Có điều, Hàn Dịch chỉ vừa mới chạm đến cánh tay cô, đã bị Trịnh Minh Dực hất ra, một mình đỡ cô để cô nương theo cơ thể mình mà đứng dậy.

Trang Mạn Đình cũng ngã xuống, nhưng lại phải chật vật tự mình đứng lên.

"Hàn Dịch, anh có sao không?" Giang Nhược Hoa chỉ hơi nhức người, thế nên liền cựa quậy thoát khỏi vòng tay hắn bước đến bên anh, sợ hãi nhìn khóe môi anh rớm máu. "Chảy máu rồi... Đi thôi, em rửa vết thương cho anh."

Cô bây giờ vì lo lắng cho anh mà quên mất sự hiện diện của người đàn ông còn lại, khiến cơn giận trong lòng hắn càng lúc càng dâng cao, mạnh tay nắm lấy bả vai cô kéo ngược cô trở về.

"Á!"

"Trịnh Minh Dực!" Hàn Dịch tức tối nhìn hắn làm cô đau. "Anh không thấy em ấy đang đau sao?"

"Liên quan gì đến cậu?" Đôi mắt xanh của hắn hằn lên tia giận dữ. "Hàn Dịch, Giang Nhược Hoa bây giờ gián tiếp cũng là người của Trịnh gia, cậu dám ngang nhiên động đến người của tôi sao?"

"Minh Dực, anh lại nói điên khùng gì vậy?" Giang Nhược Hoa bị hắn giữ chặt đang cố gắng thoát ra.

"Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta hôn em!" Hắn quay sang trợn mắt nhìn cô, cái nhìn lạnh lẽo đến mức muốn giết chết cô. "Em còn muốn chối? Em ở sau lưng tôi cùng với hắn làm đến chuyện gì rồi?!"

"Anh đừng có quá trớn."

Hàn Dịch bất mãn muốn tách hai người ra, nhưng hắn giữ chặt cô như thể trời có sập hắn cũng không buông tay.

"Trịnh Minh Dực, anh như thế này mà còn dám gọi Tiểu Hoa là bạn gái của anh sao? Anh nhìn xem, anh đối xử với em ấy khác gì nô lệ hả?" Anh nghiến răng, vừa tức giận vừa lo lắng cho cô.

"Giang Nhược Hoa là của tôi, tôi đối xử thế nào thì có liên quan gì đến cậu?" Hắn cũng gằn giọng. "Cậu tốt nhất nên học cách không chạm vào người phụ nữ của người khác đi."

"Minh Dực, anh thôi đi có được không?" Cô nhăn nhó níu vạt áo hắn.

Trịnh Minh Dực thở hắt ra một hơi lạnh cóng, khóe môi tàn ác nhếch lên cúi đầu nhìn cô.

"Em đang bao che cho cậu ta sao?"

"Là anh đánh anh ấy trước! Anh như tên điên đi đến đây rồi làm loạn một hồi như vậy mới là không biết lí lẽ đó!"

"Giang Nhược Hoa, em có biết em đang chọc giận ai không? Em quên mất mình thuộc về ai rồi hay sao mà lại dám để hắn hôn em như vậy?"

"Thì sao hả? Đó chỉ là một cái hôn tạm biệt, anh không phải người hiểu rõ chuyện giữa chúng tôi thì đừng quản nhiều như vậy! Tôi thà hôn anh ấy còn hơn hôn anh! Đồ khốn!"

Sự nóng vội của Giang Nhược Hoa hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của chính bản thân cô.



Ngay khi cô vừa kết thúc lời nói của mình, đôi con ngươi màu xanh của hắn liền co lại, như chết trân mà nhìn chằm chằm cô.

"Em mới nói gì? Đồ khốn?"

Giọng nói của hắn còn lạnh hơn cả lúc bình thường, ngay cả Hàn Dịch cũng phải giật mình trước cơn giận đang bộc phát của hắn.

Trịnh Minh Dực cắn chặt răng, siết cổ tay cô một mạch kéo cô rời khỏi khu vườn, để lại hai người còn lại ở phía sau dõi theo.

Ngoài Hàn Dịch đang sững sờ vì không kịp nắm bắt mọi chuyện, vẫn còn một Trang Mạn Đình cũng đang thẩn thờ trước diễn biến mới vừa rồi.

Nếu cô không nghe lầm, anh ta vừa nói Giang Nhược Hoa là "bạn gái" của Trịnh Minh Dực sao?

Ánh mắt cô hiện lên mất mát, dõi theo hai bóng dáng đang nhanh chóng khuất dần, trong suy nghĩ bắt đầu xuất hiện nhiều ý nghĩ khác nhau đầy phức tạp.

***

Trịnh Minh Dực đùng đùng tức tối lôi kéo Giang Nhược Hoa vào nhà vệ sinh nam, khóa chặt cửa.

"Minh Dực! Anh điên hả?!" Cô đỏ mắt nhìn hắn, vùng vẫy muốn thoát ra.

Hắn mạnh bạo giật cổ tay cô, đẩy ngã cô lên bệ rửa mặt. Cánh tay hắn chống ở hai bên người cô, giam cô vào không gian của chính hắn tạo ra.

"Nếu tôi phát điên, lúc nãy tôi đã bóp cổ Hàn Dịch để cậu ta chết quách đi rồi." Hắn lạnh lẽo nói, kề sát khuôn mặt với cô. "Bây giờ em gọi lại thử xem? Mau gọi tôi là "đồ khốn" đi? Vừa rồi em rất mạnh miệng mà?"

Hơi thở của hắn ở rất gần với cô, hàn khí bao trùm lấy cơ thể cô khiến sống lưng cô lạnh toát, hai mắt không giấu được nỗi sợ hãi mà khiếp đảm nhìn hắn.

"Sao vậy? Câm như hến rồi?" Hắn trầm giọng, bộ dạng không khác gì ma quỷ. "Em thích Hàn Dịch như vậy sao? Cậu ta cũng đánh tôi, sao em không mở miệng mắng chửi cậu ta như mắng chửi tôi đi?"

Hắn hỏi cô liên tục mấy câu hỏi, nhưng cô hoàn toàn không thể trả lời được bất cứ câu nào.

"Hiện tại không cần đến học viện nữa rồi đúng không? Vậy thì từ giờ đến lúc lễ tốt nghiệp diễn ra, em sẽ không được phép rời khỏi Marriott, hay thậm chí là đến bệnh viện thăm ba em, tôi cũng sẽ không cho phép."

"Anh lấy tư cách gì chứ?!" Cô uất ức cao giọng.

Hắn bóp lấy mặt cô, hung tợn cúi đầu nhìn cô đầy nóng giận. "Em là tình nhân của tôi. Em là của tôi, tôi không cần bất cứ tư cách gì cũng có thể trói được em."

"Tình nhân? Đến giờ này anh vẫn còn muốn lấy cái mối quan hệ đó ra để đe dọa tôi sao?" Cô bất mãn nhìn hắn. "Hôm nay đã là tiệc tốt nghiệp của tôi rồi, tôi không còn là tình nhân của anh nữa!"

"Hợp đồng nói rõ chỉ đến khi em hoàn thành lễ tốt nghiệp em mới không còn là tình nhân của tôi." Hắn tăng sức lực trên tay như muốn bóp nát gương mặt xinh đẹp.

Giang Nhược Hoa cảm thấy cả khuôn mặt mình như sắp vụn vỡ, đau đớn nhíu chặt mày, khó khăn nói tiếp: "Cho dù là lễ tốt nghiệp... Chỉ hai ngày nữa... Tôi sẽ không còn là tình nhân... của anh..."

"Vậy thì em ngoan ngoãn cho tôi! Em đúng là không biết điều mà lại chạy ra ngoài dây dưa với người khác!" Hắn nới lỏng tay, nhưng lại nâng giọng quát mắng.

"Anh cũng dây dưa với Trang Mạn Đình kia mà? Sao anh không nhìn lại bản thân đi?" Cô tức giận đến mức cả mặt đều đỏ ửng.

Chỉ còn hai ngày nữa là thoát khỏi người đàn ông này, cô không màng đến chuyện gì khác nữa rồi.

"Nghĩa vụ của tình nhân chính là phục vụ dục vọng của anh đúng không? Tôi đã làm tốt hết mức có thể rồi, anh còn muốn đòi hỏi cái gì?"

"Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta hôn em, em còn chủ động ôm lấy cậu ta để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Tôi biết em sẵn sàng bán thân, nhưng ít nhất cũng đừng để tôi phải dùng chung phụ nữ với người khác!"

Chát!

Bàn tay Giang Nhược Hoa tê rần khi giáng một cú tát vào mặt Trịnh Minh Dực, khóe mắt cô giận dữ trào ra nước mắt oan ức, cắn môi nhìn hắn.

Người đàn ông trước mắt cô bị tát đến mức phải nghiêng mặt sang một bên, hai mắt trợn to không tin được hành động của cô vừa rồi. Thoáng chốc, trên mặt hắn xuất hiện dấu tay mờ mờ của cô.

"...Em." Hắn như vừa tìm lại được giọng nói của mình, từ từ quay sang nhìn cô, biểu cảm vô cùng đáng sợ. "Em dám tát tôi?"

"Tôi ghét anh..." Cảm xúc của cô vỡ vụn mà bật khóc.

Nhưng tiếng khóc của cô không vang lên quá ba giây đã bị hắn nuốt lấy. Hai tay hắn giữ chặt khuôn mặt cô, điên cuồng ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn như con hổ đói khát đã lâu. Hàm răng cô bị hắn cạy mở, như kẻ điên mà mút lấy lưỡi cô khiến cô không cách nào thở được.

Cô bị hôn đến mức ngạt thở, hai tay đánh thùm thụp trên lưng hắn, nhưng vô dụng.

Bàn tay Trịnh Minh Dực rời khỏi khuôn mặt cô, tốc chân váy lên cao rồi tuột quần lót của cô xuống, chen ngón tay vào bên trong nơi tư mật.

Giang Nhược Hoa hốt hoảng trợn to đôi mắt, bất lực muốn đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn không đấu lại sức lực của người đàn ông.

Tiếng thắt lưng và khóa quần gấp gáp lọt vào tai, cô lại mơ hồ nhớ lại đêm đó hắn ở trên xe cuồng nộ chiếm đoạt cô.

Không!

Sự phản kháng của cô bị hắn áp chế hoàn toàn, ngay cả một tiếng cự tuyệt cũng không thoát ra nổi.

Trịnh Minh Dực nhấn người, mặc kệ cô có muốn tiếp nhận hay không hắn cũng sẽ xâm chiếm cô. Khi hai cơ thể dính chặt vào nhau, hắn mới thỏa mãn buông tha cho đôi môi đã sớm sưng tấy.

"Đau quá! Buông tôi ra!" Cô thét lên, mạnh tay đấm lên vai hắn.

"Đây là những gì em phải trả khi dám tát tôi, Nhược Hoa." Hơi thở của hắn đầy mùi vị dục vọng lạnh lẽo. "Tôi sẽ không dung túng cho em đến lần thứ hai."

"Buông ra... A..."

Cô ngửa đầu vô lực vì hành động của hắn, những tiếng kêu la cứ thế mà không kiểm soát thoát ra ngoài.

"Cơ thể và lời nói của em luôn không giống nhau. Em cứ mạnh miệng từ chối đi, cơ thể em đã sớm quen thuộc với tôi rồi." Hắn gặm cắn bả vai cô, **** *** da thịt ngon ngọt mà hắn yêu thích. "Nhược Hoa, em thuộc về tôi, đã nhớ rõ chưa?"

"Không..." Cô cắn môi kiềm chế tiếng rên rỉ của mình, cố gắng kéo lấy lí trí nhìn trực diện vào hắn. "Tôi sẽ không bao giờ thuộc về anh... Tôi ghét anh..."

Kết thúc rồi...

Cô như xác chết không hồn trượt dài xuống đất.

Trịnh Minh Dực kéo khóa quần, rút đại vài tờ khăn giấy đưa cho cô, đứng ở trên cao nhìn cô ở dưới đất một cách lạnh lùng không chút ôn nhu.

Giang Nhược Hoa mặc kệ đôi mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, cô tự co hai chân, dùng tay lôi hết những gì còn sót lại của hắn từ trong cơ thể ra.

"Em..." Hắn sững sờ trợn mắt, gấp gáp bắt lấy tay cô. "Em nghĩ mình đang làm gì vậy hả?"

"Lấy hết **** ***** của anh ra." Ánh mắt cô không có chút gợn sóng nào, vô cảm nhìn hắn. "Hôm nay không phải ngày an toàn, anh lại không cho tôi uống thuốc. Anh không sợ tôi mang thai rồi lấy đứa nhỏ ra cướp hết tài sản của anh sao?"

Cô nói xong, tiếp tục cúi đầu cố đem hết những thứ nhầy nhụa đó ra cho bằng được.

"Dừng lại!"

Hắn thấp giọng quát, giật lấy khăn giấy trong tay cô tự mình lau sạch. Sau đó hắn đỡ cô đứng dậy thay cô chỉnh trang lại quần áo, giờ phút này cô chẳng khác nào con búp bê trong tay hắn.

"Nếu em thật sự mang thai, tôi không ngại để em đem đứa nhỏ ra để uy hiếp."

Giang Nhược Hoa đang cúi đầu vô cảm liền thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ngược lại, hắn vẫn một biểu cảm dửng dưng nhìn cô.



"Đừng lo, tôi sẽ không để mình mang thai con anh." Cô khẽ nói, ánh mắt chứa đầy sự hỗn tạp bất cần. "Tôi không thể để cuộc đời mình có thêm bất cứ liên hệ nào với anh nữa."

Đáy mắt Trịnh Minh Dực vốn đang tĩnh lặng bây giờ lại trở nên nổi gió, hàn khí tỏa ra từ người hắn càng lúc càng đáng sợ, và sâu trong ánh mắt hắn còn có một nỗi sợ hãi.

"Trước đây tôi luôn nhìn thấy sự vui vẻ đơn thuần nhất của em ấy trong đôi mắt đó, nhưng kể từ khi gặp anh, Tiểu Hoa đã không còn cười nhiều như trước nữa."

"Tôi cảm thấy anh chính là nguyên nhân khiến em ấy đang dần thu mình lại với thế giới."

Lời nói của Hàn Dịch văng vẳng trong đầu hắn, và hắn biết anh nói sự thật.

Bởi vì đôi mắt đối diện với hắn hiện tại đang hoàn toàn trống rỗng, hoặc là đang tràn ngập sự muộn phiền. Hắn không biết rõ cô đang nghĩ gì trong đôi mắt đó, nhưng hắn biết đó không phải đôi mà hắn từng quen thuộc.

"Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất tôi được tặng đó. Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ cất giữ và trân quý nó thật cẩn thận."

Hắn vẫn nhớ ánh mắt cô nhìn hắn khi đó vô cùng hạnh phúc và đầy ý cười, và cả trước đó cũng vậy, hắn chưa từng tìm ra được một nỗi u sầu nào trong mắt cô.

Nhưng bây giờ...

"Minh Dực, anh tha cho tôi đi có được không?" Cô thấy hắn không nói gì, liền chậm rãi nói: "Anh biết ước nguyện của tôi mà, tôi chỉ muốn được ở cùng người mình yêu, tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của anh nữa, tôi cam kết đó."

Hắn không phải không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, nhưng chỉ là sự ích kỉ trong lòng hắn đang dâng cao đến tận cổ họng.

"Nhưng thứ tôi muốn chính là em phải ở cùng tôi." Hắn lạnh giọng. "Em nghĩ mình đã trở thành người của tôi rồi thì muốn đi liền có thể đi sao?"

Mi tâm của cô vô thức cau lại bất mãn, dường như tuyệt vọng mà rơi nước mắt. Thật may vì cô vẫn còn khóc được, cô đã nghĩ cảm xúc của mình biến mất cả rồi.

"Những gì tôi có thể cho anh tôi đều cho hết cả rồi, anh còn muốn gì nữa?"

"Tình cảm của em. Tôi muốn tình cảm của em."

Giang Nhược Hoa sững người. Không lẽ hắn đã biết cô thích hắn rồi sao?

Nhưng không, cho dù hắn có biết cô thích hắn, cô cũng không đời nào trao tình cảm này cho hắn được. Cô thà tự mình chôn vùi nó, vì cô biết trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không có ai ngoài Trang Mạn Đình. Cô không muốn yêu một người không yêu mình!

"Tình cảm của tôi không thể đem cho anh được, tôi có quyền tự do yêu đương, cả bây giờ và sau này, tôi sẽ yêu một người khác chứ chẳng bao giờ là anh." Cô dằn lòng mạnh miệng đáp trả hắn.

Chỉ là cô không hề biết, lời này của cô đã phá hỏng toàn bộ mọi thứ.

"Chỉ một thời gian thôi, Tiểu Hoa rồi cũng sẽ rời khỏi anh, anh không thể có em ấy cả đời."

m thanh đáng chết đó cứ bổ vào đầu hắn thật phiền phức, khiến khóe mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận.

"Em có tin không? Tôi có thể khiến em dù chết cũng phải làm ma của tôi."

"Chỉ còn hai ngày nữa mọi thứ giữa chúng ta sẽ kết thúc, anh đừng cố chấp nữa."

Một câu này của cô đã đập tan hết sự kiên nhẫn của Trịnh Minh Dực.

Hắn hung hăng nắm lấy cổ tay cô kéo cô rời khỏi nhà vệ sinh, bước chân một đường thẳng đến hội trường.

"Minh Dực... Anh đứng lại..." Cô khó khăn chạy theo hắn, sợ hãi trước bộ dáng điên cuồng này.

Hai chân cô sau khi bị hắn hung bạo làm càn vẫn còn rất đau, đứng được một chỗ cô đã thấy nhức chứ đừng nói đến là gấp gáp đuổi kịp hắn như bây giờ.

Nhưng hắn không nói gì mà cứ thế lôi cô đến chỗ hậu trường trung tâm của phòng tiệc. Lúc cô còn đang mơ hồ không hiểu hắn muốn làm gì, bàn tay to của hắn đã bóp chặt gương mặt cô.

"Nếu em không muốn làm nhục bản thân thì mau cười lên cho tôi."

"Cái gì..."

Cô còn chưa nói hết câu, cả người lại lần nữa bị hắn kéo đến trung tâm, hắn bật micro, một âm thanh chói tai thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Hắn định làm gì?!

Trịnh Minh Dực nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt thâm trầm xác định đã có được toàn bộ chú ý ở đây rồi mới lạnh giọng nói: "Tối nay tôi muốn công bố một tin tức quan trọng, cô gái này, Giang Nhược Hoa chính là bạn gái của Trịnh Minh Dực tôi."

Lời nói của hắn thông qua loa lớn phát ra khắp không gian của bữa tiệc, khiến ở bên dưới dâng lên một cơn chấn động ngạc nhiên. Tiếng bàn tán nổi lên, tiếp sau đó chính là hàng loạt những chiếc máy ảnh được giơ cao, đèn flash lóe lên bắt trọn từng hình ảnh của hai người.

"Minh Dực..." Cô ở bên cạnh hốt hoảng nhìn hắn. "Anh điên hả?!"

Người đàn ông này mất trí rồi hay sao?

Trịnh Minh Dực không liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói vào micro: "Chúng tôi sẽ sớm cử hành hôn lễ, hy vọng có thể được nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người."

"Anh không thể có em ấy cả đời."

Không thể có cô cả đời với tư cách tình nhân, vậy thì hắn cưới quách cô là được chứ gì. Hắn không tin mình không thể giữ nổi được một người con gái.

Vẻ mặt Giang Nhược Hoa lúc này không khác gì một người chết đứng. Cô hoàn toàn á khẩu, một suy nghĩ đơn giản nhất là phải ngay lập tức đính chính lại thông tin này cô cũng không nghĩ đến được. Cứ thế bất động ngây người trước sự kích động của hắn.

Đám đông xung quanh bây giờ đang dần trở nên hỗn loạn, hàng ngàn những lời bàn tán xì xào càng lúc càng lớn hơn. Trong đó hiển nhiên những người kinh ngạc nhất chính là Hàn Dịch, Lam Tịnh Nghi và Trang Mạn Đình.

Cả ba người bọn họ lúc này đều muốn xông lên hỏi cho ra lẽ, nhưng còn chưa kịp làm gì thì phóng viên đã nhào đến.

"Trịnh thiếu, lời anh nói là sự thật sao? Cô gái này là bạn gái của anh thật à?"

"Trịnh thiếu, anh có thể nói thêm về mối quan hệ của hai người không? Hai người xác định mối quan hệ từ lúc nào?"

"Trịnh thiếu, cô gái này là học viên vừa tốt nghiệp đúng không? Là anh tự mình nâng đỡ cô ấy à?"

"Trịnh thiếu..."

Đám phóng viên đột nhiên đổ xô chạy tới, Giang Nhược Hoa vừa giật mình vừa hoảng sợ, nhưng cô liền nhanh chóng được cánh tay hắn bao bọc, bảo vệ cô trong thế giới riêng của hai người.

Sự việc này nhất định là miếng mồi ngon cho cánh báo chí. Một người chưa từng có bất cứ hình ảnh cùng người khác giới, nổi tiếng là không gần nữ sắc và thậm chí còn bị đồn là đồng tính luyến ái như Trịnh Minh Dực bây giờ lại công khai tình yêu. Đây quả là một tin tức sốt dẻo.

Khó khăn lắm vệ sĩ mới chen vào tạo thành một vòng vây xung quanh Giang Nhược Hoa và Trịnh Minh Dực.

Khuôn mặt hắn lạnh tanh ôm lấy cô đi ra ngoài, như thể việc vừa rồi hắn tuyên bố tin tức đó chỉ là nghĩa vụ hay là một trò đùa không hơn không kém.

"Trịnh thiếu, có phải anh và cô gái này đã có hôn ước từ trước không?"

"Trịnh thiếu, có thật là hai người yêu nhau không hay chỉ là một cách để cô ấy trở nên nổi tiếng?"

"Trịnh thiếu, hôn nhân của hai người hoàn toàn là tự nguyện sao?"

Khi mà những nghi vấn về mối quan hệ giữa cô và hắn càng lúc càng nhiều, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, kéo khuôn mặt cô qua cúi đầu khóa chặt đôi môi nhỏ.

Đám phóng viên như cá gặp nước mà chụp lấy chụp để khoảnh khắc này. Bọn họ bám theo hai người cho đến khi ra được đến xe ô tô đã đợi sẵn cũng không tha.

Giang Nhược Hoa như biến thành món trang sức của Trịnh Minh Dực, hắn đem cô ra để trưng bày, sau đó tùy ý gói cô lại rồi đưa lên xe mang về.

Cứ thế, hắn từng bước đưa cô vào điểm chết tuyệt vọng của tình yêu, khi thoát ra được thì trái tim đã khô héo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.