Sau khi xe rời khỏi nhà hát Tân Thời chạy về Marriott, Giang Nhược Hoa mới bắt đầu bừng tỉnh khỏi những gì Trịnh Minh Dực vừa làm. Hai mắt cô hoảng loạn, gấp gáp nói: "Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!"
"Cô Giang à..." "Anh mau dừng xe lại đi!"
Cô cắt ngang lời của Ngôn Húc, khẩn thiết nhìn anh.
"Ngôn Húc, chạy đi." Giọng nói lạnh lẽo của hắn chặn hết đường thoát của cô. "Đừng có loạn."
Cô quay sang nhìn hắn, ánh mắt chất chứa toàn bộ sợ hãi mà cô chưa từng thể hiện trước mặt hắn, hoặc có khi là cả đời cô cũng chưa từng sợ hãi đến vậy.
"Ngoan." Hắn vô thức nắm lấy tay cô, ngón tay mân mê làn da mềm mại. "Sắp về đến nhà rồi."
Nhà?
Đó là nhà của hắn, không phải nhà của cô!
"Không..." Cả người cô bất giác run lên, giật tay khỏi bàn tay lạnh của hắn. "Cho tôi xuống..."
Cô nhích người tránh đi thật xa, gấp gáp muốn mở cửa xe nhưng cửa đã khóa. Ngược lại, người đàn ông bên cạnh cô bị từ chối liền đen mặt, vươn cánh tay túm lấy cô như bắt gà con kéo về bên người.
"Không!" Cô thét lên. "Tôi không thể ở cùng anh được!"
Nước mắt cô lại ứa ra, sắc mặt hoảng loạn bất chấp mọi thứ chỉ để thoát khỏi hắn. Nhưng vô dụng, sức lực của hắn lúc này hoàn toàn dư khả năng áp chế cô, thậm chí cơn giận của hắn còn đáng sợ hơn bao giờ hết, như gọng kìm kìm chặt cô trong tay.
"Ngồi yên!"
"Không!"
Cô sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-uoc-hon-nhan/2771884/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.