Chương trước
Chương sau
Vu Mạn Mạn thật sự rất sợ, cô biết chọc trời chọc đất cũng không nên chọc Tiêu Lê, người này lúc làm trợ giáo chính là có tiếng mang thù ——
Có một lần giáo sư có việc tạm thời không tới được, ông liền để Tiêu Lê giúp đỡ dạy một tiết. Lúc ấy trong lòng cô nghĩ tiết kia là toàn ban cùng nhau nghe giảng, người đông nên cô cũng lười đến, cô không tin loại người có tính cách và năng lực cao như hắn sẽ điểm danh, do đó liền lớn gan ở trong phòng ngủ đi theo đoàn trưởng bắt đầu khai hoang phó bảng.
Bởi vì lúc ấy mấy người bạn cùng phòng khác cũng ở trong phòng ngủ với cô, Vu Mạn Mạn cảm thấy người nhiều lực lượng lớn, rất ổn. Kết quả thời điểm BOSS bên này sắp cuồng bạo, WeChat của cô liền thông báo liên tục.
Vu Mạn Mạn bị hoảng sợ, tay run lên, không tránh thoát một đao của BOSS nên bị chém chết, tai nghe truyền đến tiếng đoàn trưởng cuồng nộ, cô nhanh chóng nhìn màn hình, nhìn mấy chữ ' cùng server tách ra liên tiếp '.
Cái này gọi là kỹ thuật rớt mạng.
Rớt mạng xong, Vu Mạn Mạn cắm lại mạng lần nữa đồng thời mở WeChat nhìn thoáng qua, liền thấy người duy nhất trong phòng đi học là Lý Ngọc gửi một cái icon khóc mặt.
Lý Ngọc: Hôm nay Tiêu Lê điểm danh cậu QAQ
Lý Ngọc: Lúc đến cậu QAQ Tớ nói với hắn là thân thể cậu không thoải mái QAQ
Lý Ngọc: Hắn nói muốn cậu tiết sau đem giấy xin nghỉ qua bằng không liền tính là trốn học QAQQQ
Lý Ngọc: Hắn nói ba người, nhưng người đầu tiên lại là cậu... Tớ cảm thấy cậu cũng nên tự mình tỉnh lại một chút sau đó rửa mặt đi, nhớ rõ sắp tới không cần hoảng QAQ
Vu Mạn Mạn trực tiếp tắt mạng.
Sau đó Vu Mạn Mạn nhìn thời khoá biểu, xác nhận ' tiết sau ' trong miệng Tiêu Lê là vào ngày mai, cô hoảng hốt thấy trên đầu mình đã mở ra thời gian tử vong đếm ngược.
"Tớ thấy không bằng cậu vẫn nên thành thành thật thật xin lỗi hắn đi, Tiêu Lê người này khẳng định là nói được làm được, sẽ không mềm lòng đâu..."
"Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy... Không bằng cậu đi mua trà sữa cho hắn, sau đó làm nũng, mặc dù nghe nói Tiêu Lê sẽ không để bản thân bị xoay vòng vòng, nhưng cậu lớn lên đẹp a, vạn nhất thì sao!"
"..."
Vu Mạn Mạn bị bạn cùng phòng ngươi một lời ta một câu làm cho trong lòng càng không dám, lúc này bạn cùng phòng đã thông qua học trưởng khác xin được số điện thoại của Tiêu Lê. Vu Mạn Mạn là tên đã trên dây, đành phải chạy như bay ra khỏi phòng ngủ rồi đến tiệm trà sữa mới lấy hết can đảm gọi qua.
"Xin chào, ai vậy?"
Giọng nói sắc lạnh của Tiêu Lê từ bên kia điện thoại truyền tới tai Vu Mạn Mạn, có vẻ như so với ngày thường càng khó thân cận hơn. Vu Mạn Mạn vừa nghe thấy liền cảm thấy hôm nay mình phỏng chừng là cửu tử nhất sinh, liền lớn gan mở miệng: "Tiêu lão sư, em là Vu Mạn Mạn..."
"Vu Mạn Mạn?" Giọng điệu của Tiêu Lê giống như hoàn toàn không nhớ rõ có người như vậy: "Có chuyện gì?"
Vu Mạn Mạn đều sắp khóc: "Cái kia... Tiêu lão sư đi rồi sao? Em có việc muốn gặp thầy một chút..."
Sau khi Vu Mạn Mạn treo điện thoại liền cầm trà sữa, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi đến cổng trường. Sau đó cô thấy chiếc xe màu bạc của Tiêu Lê dừng ở cách đó không xa, liền chân chó đưa đồ uống qua.
"Tiêu lão sư, ngài đi dạy vất vả rồi!"
"Đây là có ý gì?" Tiêu Lê hạ cửa xe xuống, không có đưa tay nhận lấy: "Đút lót?"
Không phải chứ, người này nói chuyện sao lại khó nghe như vậy!
Vu Mạn Mạn cúi đầu, bị khí chất sắc bén trên người đàn ông bức cho hai đùi đều phát run: "Hôm nay em... Đến kỳ sinh lý, thân thể không thoải mái cho nên mới nghỉ... Thật sự rất xin lỗi..."
"Em không thoải mái tại sao không xin nghỉ, lại lựa chọn trực tiếp trốn học?"
Mặc dù hiện tại Vu Mạn Mạn thoạt nhìn đúng là rất đáng thương, nhưng Tiêu Lê lại không có một chút ý muốn buông tha.
"Em không biết số điện thoại của ngài..."
"Vậy hiện tại làm sao em biết được?" Tiêu Lê không lưu tình chút nào chỉ ra Vu Mạn Mạn nói dối: "Chỉ cần muốn biết thì sẽ luôn có biện pháp, không phải sao?"
Vu Mạn Mạn bị Tiêu Lê nói hai câu làm cho á khẩu không trả lời được, Tiêu Lê nâng cổ tay nhìn thời gian, lại quay đầu nhìn về phía Vu Mạn Mạn: "Viết kiểm điểm một ngàn chữ, ngày mai giao cho tôi. Sau này đi học tôi nhất định sẽ điểm danh em, nếu tiếp tục trốn học thì sẽ nhân đôi, hiểu chưa?"
Thời điểm nhìn xe Tiêu Lê rời đi, Vu Mạn Mạn cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút sạch, lúc cô trở về viết kiểm điểm trong lòng còn đang suy nghĩ có phải Tiêu Lê đang hù dọa cô hay không. Kết quả từ ngày hôm sau trở đi, Tiêu Lê để Mạn Mạn khắc sâu nhớ kỹ năng lực làm việc cường đại của hắn và...
Tính cách cực kỳ mang thù.
"Không phải... Cái kia..." Một lần nữa côn th*t bắt đầu trừu động, hồi ức bắt đầu bay xa, Vu Mạn Mạn thật vất vả mới nói thành câu từ trong tiếng rên rỉ: "Có, cần phải... sửa lại không?"
Vu Mạn Mạn chật vật quay đầu lại nhìn Tiêu Lê một cái, liền thấy người đàn ông giờ phút này quần áo chỉnh tề, ngoại trừ khoá kéo ở nửa người lộ ra côn th*t đang dâng trào ở ngoài thì hoàn toàn không khác gì lúc mới vào nhà, thậm chí cặp mắt kính kia cũng không có theo động tác của thân thể hắn mà lệch vị trí.
Trái ngược với cô, váy ngủ không hiểu sao đã vén lên tới ngực, quần lót bị Tiêu Lê ném trên sô pha từ lúc nào, ngay cả mái tóc cũng theo động tác cắm vào của hắn mà bung ra, chật vật bất kham lại rối tung trên vai.
Vu Mạn Mạn cảm thấy cô mới là người bị sửa lại.
"Bằng không thì sao?" côn th*t của Tiêu Lê từng chút va chạm vào bên trong, sau đó nhìn bộ dáng run rẩy của Vu Mạn Mạn, không nhanh không chậm nói một câu: "Hoặc là cô có gợi ý càng tốt hơn thì tôi sẽ tiếp thu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.