Những lớp sáng nhờ nhờ có từ một buổi sớm tinh sương tuy chưa thật sự sáng nhưng vẫn giúp Tiểu Quặt nhận ra nơi Trác Bách Hoa vừa đột ngột dừng chân. Nó nhìn quanh quất :
- Nương nương sao lại có chỗ lưu ngụ tồi tàn thế này? Chỉ là một huyệt động vừa trơ trụi vừa ẩm thấp, đến như chăn màn chiếu gối cũng chẳng có. Sao vậy Nương nương?
Trác Bách Hoa đã tiến vào giữa lòng động, bất ngờ quay lại nhìn Tiểu Quặt :
- Ta nào phải lưu ngụ ở đây. Có chăng chỉ là một địa điểm tuy tình cờ chọn nhưng khả dĩ có thể giúp ta cùng ngươi nói minh bạch với nhau đôi điều. Ngươi mau vào đây. Đừng tỏ ra lo sợ như thế.
Tiểu Quặt sợ sệt tiến vào, mắt không hề rời sắc diện lạnh như băng của Trác Bách Hoa :
- Có phải Nương nương muốn hỏi đệ tử về những gì đã xảy ra trong Giao Thiên động?
Trác Bách Hoa đột ngột chồm đến, lôi Tiểu Quặt lại gần :
- Nói mau, có phải còn điều gì giấu giếm nên lúc nào ngươi cũng cứ luôn phập phồng lo sợ?
“Yêu phụ có tâm địa thật độc ác,” Tiểu Quặt chợt nhớ ngay câu nhận định đó của Liễu Tuyết Thanh từng một lần đề tỉnh nó. Vì thế, Tiểu Quặt đành ngoan ngoãn thuật lại mọi điều đã xảy ra ở Giao Thiên động :
- Đệ tử vẫn mong có cơ hội hồi bẩm tất cả sự việc với Nương nương và mãi bây giờ mới có. Chứ nào đã nói bao giờ để Nương nương nghi hoặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thien-dinh/1930166/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.