Liễu Tuyết Đan hậm hực nhìn Tôn Phong Kiệt :
- Ngươi cười đắc ý vì thấy ta suýt bị mất mạng?
Tiểu Quặt cũng nghi ngờ nhìn Tôn bá bá :
- Nhất định bá bá không có ý cười Liễu bá phụ, đúng không?
Tôn Phong Kiệt tuy vẫn mềm nhũn, nằm bất động nhưng lần đầu tiên từ đôi mắt bỗng bắn xạ tia nhìn đầy uy lực nhìn Liễu Tuyết Đan :
- Ta có cười họ Liễu ngươi thì cũng đâu bảo là quá đáng, đúng không? Vì vậy, ta muốn hỏi ngươi một câu. Trước khi phóng người phi thân lên đỉnh Thạch Hương đàn, ngươi có cẩn trọng ngó nhìn kỹ xung quanh chưa? Có đề phòng kẻo lọt vào mưu ma quỷ kế của người muốn hại ngươi như từ thuở nào ngươi vẫn quen có lối hành sự cẩn mật như thế chưa? Hay là vì quá tham bảo vật, chỉ muốn nhanh tay chiếm đoạt nên lần đầu ngươi mất đi sự cảnh giác đề phòng?
Liễu Tuyết Đan đứng nhìn quanh bằng thái độ khả nghi dò xét :
- Ngươi bảo chuyện xảy ra cho ta vừa rồi là có địch nhân lẻn mai phục mưu hại ta?
Dĩ nhiên Tiểu Quặt cũng lo lắng nhìn khắp nơi và bây giờ bất ngờ kêu :
- Xem này. Ngay dưới chân Thạch Hương đàn có lưu tự dạng: “Đây là nơi Kim Khôi Ma Đao sẽ hủy diệt lão trọc quỷ Kim Liên thượng nhân,” ắt là do Kim Khôi Ma Đao tự thân lưu lại?
Liễu Tuyết Đan nghe thế vội nhìn và phát hiện một hàng chữ khác có nội dung đối đáp lại câu ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thien-dinh/1930164/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.