Giọng nói của Giản Mộc hơi hơi trầm xuống, mang theo một chút dè dặt ẩn bên trong giọng mũi: “Anh ơi, anh đã trốn em hai ngày rồi.”
Lâm Phụ Tinh lúng túng mở trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khoát tay thề thốt phủ nhận: “Tôi nào có! Tôi không có trốn cậu!”
“…” Giản Mộc than nhẹ một tiếng, “Nhưng anh không chịu nhìn em.”
“Tôi không có!” Lâm Phụ Tinh quay đầu, ánh mắt lại chu du trên tít trần nhà.
“Vậy em có thể ngồi bên cạnh anh không?” Giản Mộc thử hỏi cậu.
Ngay từ lúc đầu Giản Mộc đã tính ngồi vào bên cạnh Lâm Phụ Tinh, chỉ là vừa mới lên xe xong Lâm Phụ Tinh lại hệt như con cá trạch chui tuốt vào chỗ ngồi cuối cùng, đeo tai nghe điện thoại lên rồi trưng ra bộ dáng không thèm để ý đến bất kì ai, Giản Mộc đành phải ngồi vào chỗ ngồi hiện tại, cách cậu một lối đi nhỏ trên xe.
Lâm Phụ Tinh sửng sốt một hồi, vì để chứng minh cho Giản Mộc thấy rằng bản thân thật sự không cố ý tránh mặt anh, cậu dùng sức vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ánh mắt thản nhiên di chuyển từ trần xe chuyển ra ngoài cửa sổ, hô hấp không đủ: “Ngồi, ngồi đi! Lại đây!”
Xe buýt chạy ra khỏi đường hầm, ánh sáng mặt trời chói mắt trút xuống, Lâm Phụ Tinh sợ mình lại làm ra chuyện gì khác thường nên không dám quay đầu đi, chỉ đành phải nhắm mắt lại giữa ánh sáng chói mắt.
Những tiếng động loạt xoạt từ đằng sau truyền vào lỗ tai, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-omega-gia-lam-alpha-van-bi-phan-cong/2915018/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.