Hà Tự không trả lời, đùa nghịch chân con Stitch trong tay, cầm chân của nó đung qua đung lại.
Một lát sau, cậu mới mở miệng nói: "Niềm vui có thể chia sẻ, nỗi buồn thì bỏ đi thôi."
Từ Kiến Trừng không nói gì thêm.
Niềm vui có thể chia sẻ, nỗi buồn thì bỏ đi thôi.
Những lời này là Giang Hoán Khinh nói.
"Cậu là đồ ngốc sao?"
Hà Tự nhìn Giang Hoán Khinh đầy thắc mắc.
"Quên đi."
Giang Hoán Khinh thở dài: "Cứ coi như tôi cho chó ăn 9 năm đi."
"Tôi là chó?"
Hà Tự nằm trên cửa sổ hành lang nói với hắn.
"Đúng vậy, lòng lang dạ sói, một con sói mắt trắng xa lạ."
Giang Hoán Khinh chống tay lên thành cửa sổ, lực bất tòng tâm nói.
"Vậy được rồi. Tôi là lòng lang dạ sói, một con sói mắt trắng xa lạ, cậu nói cái gì tôi chính là cái đấy."
Hà Tự lặp lại nói.
Sau đó Giang Hoán Khinh còn muốn nói cái gì đấy, nhưng chuông vào học vang lên. Lớp nghệ thuật tự do và lớp khoa học cách nhau một tầng, họ thậm chí không nói một lời tạm biệt.
Sau đó...
Hai người bọn họ liền trở thành người xa lạ.
"Cậu sắp chuyển trường còn tới tìm tôi làm gì?"
Giang Hoán Khinh ôm bạn gái mới, đến một cái liếc mắt cho Hà Tự cũng không có.
"Vậy được rồi."
Hà Tự thấp giọng nói.
Có thể là hai người thật sự đã muốn đi đến hồi kết, cũng có thể là Giang Hoán Khinh thật sự mệt mỏi, chín năm cảm tình nói tán liền tán.
Đều nói bằng hữu chịu được thời gian nhưng chịu không nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-doi-voi-toi-nhat-kien-chung-tinh/1111478/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.