Buổi sáng trong giờ giải lao, Hà Tự đem chân của mình bỏ trên đùi Từ Kiến Trừng cọ, cảm thấy có người cẩn thận vỗ vai mình.
Hà Tự ngửa đầu lên nhìn, lại là Sở Định Nghi.
Khóe miệng Hà Tự vốn dĩ cong lên giờ hơi rủ xuống một chút, bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh xuống. Cậu đem chân trái của mình trên đùi Từ Kiến Trừng bỏ xuống, nhưng cũng không mở miệng.
Sở Định Nghi nắm chặt hai tay thành nắm đấm rồi thả ra, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, tờ giấy đã bị cô vò nát.
"Hà Tự, tôi có thể hỏi cậu một bài toán không?"
Từ Kiến Trừng bên cạnh đứng dậy, giống như đang ngồi trên một ngọn đồi, nhốt cả người của Sở Định Nghi vào bóng tối, trên mặt Sở Định Nghi không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trái tim cô bị dọa đập bang bang bởi hành động này của Từ Kiến Trừng
Hà Tự ngẩng đầu hỏi Từ Kiến Trừng: "Cậu đi đâu vậy?"
"Xuống cửa hàng dưới lầu, cậu muốn mua gì không?"
"Không."
Sau khi Từ Kiến Trừng rời đi, Hà Tự mới quay đầu nhìn về phía Sở Định Nghi: "Bài nào?"
Sở Định Nghi rụt rè đem đề đưa cho cậu.
Hà Tự nhìn qua vài lần, nhận thấy rằng số 16 của môn nghệ thuật tự do được đánh dấu ở mặt trước, đó có lẽ là số của câu hỏi: "Sao cậu không hỏi giáo viên dạy Toán hay bạn học của mình?"
Sở Định Nghi ở bên cạnh ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời, Hà Tự không đợi cô trả lời mà nói thẳng: "Câu này cậu dùng định lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-doi-voi-toi-nhat-kien-chung-tinh/1111458/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.