Hà Tự ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một nữ sinh không phải giáo viên, cũng không phải là bạn học Lý Tư Bội trước bàn cậu.
"Hà Tự" nữ sinh kia cười tủm tỉm mà kêu tên của cậu, lại có chút ngượng ngùng: "Sự việc ngày hôm qua thật xin lỗi cậu."
Cô ngượng ngùng cúi đầu, lại thực mau ngẩng đầu nói: "Tiền thuốc men bao nhiêu, tôi bồi thường cho cậu a."
"Không cần không cần, không bao nhiêu tiền, chỉ là vết thương nhỏ." Hà Tự vội vàng xua tay.
"Vậy...... cậu đã nhận được hộp bánh chưa?" Hai tay cô gái không ngừng vặn xoắn.
"Tôi nhận được rồi, cảm ơn." Hà Tự cười một chút, má phải hiện ra cái lúm đồng tiền, ngay sau đó liền biến mất: "Bánh quy ăn rất ngon, cậu tới lấy lại hộp sao?"
Nữ sinh lắc đầu.
Trên thực tế Hà Tự không thích ăn chocolate mà cũng chưa mở hộp bánh đó ra.
Âm thanh tập thể dục bên ngoài kết thúc, trên hành lang có tiếng bước chân, mọi người đã sớm trở về.
"Vậy cậu còn có việc gì không?" Hà Tự tận lực thả chậm ngữ khí, nghe không giống như hùng hổ doạ người.
"Không...... Không còn việc gì." Nữ sinh đứng lên, chuẩn bị rời đi. Vừa lúc gặp một đám người ban một vào lớp học, không ít người đều thấy Sở Định Nghi đứng ở bên cạnh Hà Tự, lập tức không ít người thổi còi hò hét.
Sở Định Nghi cúi đầu đỏ mặt bước nhanh đi.
Hà Tự chụp lấy cánh tay của Ngô Ưu để trên lưng ghế mình xuống: "Cậu có thể tránh ra một bên không, cậu là người thổi to nhất đó."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-thao-doi-voi-toi-nhat-kien-chung-tinh/1111455/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.