Dạo quanh bên ngoài cũng khá đủ rồi, mấy người cùng quay về.
Ăn tối xong, mọi người bắt đầu chuẩn bị bắn pháo hoa.
Ngay cả bố mẹ của Tạ Yến Ninh cũng khoác tay nhau đi ra hồ.
Chỗ đó đã tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt.
Tạ Yến An cùng vài người khác đã bày biện xong, chỉ đợi đến giờ là châm lửa.
Tạ Yến Ninh và Tô Hoàn Vãn tìm một góc yên tĩnh hơn một chút, là một gò đất hơi cao, tuy cách xa nhưng tầm nhìn rộng hơn hẳn.
Tạ Yến Ninh từ phía sau ôm lấy Tô Hoàn Vãn, nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Lạnh không?” Tiện tay giúp cô chỉnh lại khăn choàng.
Đêm xuống, gió bên hồ nổi lên, mang theo hơi nước lạnh buốt, quả thực là tê tái xương da.
Cái lạnh ở phương Nam khác với phương Bắc, nhất là ở vùng Giang Nam không hẳn Nam cũng chẳng hẳn Bắc – một khi lạnh thì thật sự chẳng có chỗ trốn.
Hai tay anh vòng qua eo cô, giao nhau trước bụng cô.
Hơi thở của Tạ Yến Ninh phả bên tai, khiến Tô Hoàn Vãn chỉ cảm thấy nóng bừng.
“Nếu anh đừng ôm chặt như thế thì có khi em mới thấy lạnh đấy.”
Tạ Yến Ninh khẽ cười: “Anh lạnh mà.”
“Không đi bắn pháo hoa sao?” Tô Hoàn Vãn hỏi.
“Em muốn đi à?”
Lúc này toàn là loại pháo lớn chứ chẳng phải mấy loại dễ thương nhỏ xinh nữa, “đùng đoàng” liên tục, người yếu tim chắc cũng sợ phát bệnh.
“Em vẫn thích đứng xem hơn.”
Mỗi năm ở Cảng Thành đều có lễ hội pháo hoa, Tô Hoàn Vãn đã từng xem với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846204/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.