Chuyến bay mất khoảng hơn ba tiếng.
Hai người khởi hành vào khoảng năm giờ chiều, đến nơi vừa vặn, không quá muộn.
Tô Hoàn Vãn đã ngủ đủ, không còn cảm thấy mệt.
Tạ Yến Ninh nắm tay cô, trò chuyện vu vơ.
Tô Hoàn Vãn hỏi: “Anh ăn trưa với nhân viên thế nào?”
“Chỉ là bữa cơm xã giao thôi, chẳng lẽ lại ăn ra được đóa hoa?”
“Không vui vẻ sao?”
“Em bảo là không ghen rồi mà.”
“Em đâu có ghen?” Tô Hoàn Vãn đáp, “Chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.”
“Cũng chỉ nói vài câu. Anh với nhân viên thì có gì để trò chuyện? Cùng lắm hỏi một chút cảm nhận của cô ấy về công ty.”
Tạ Yến Ninh thậm chí còn không nhớ rõ nội dung.
“Ở bên em, có thể đừng nhắc đến người khác không?” Tạ Yến Ninh nói.
“Được được được, chỉ nhắc đến anh thôi là được chứ gì,” Tô Hoàn Vãn cười, “Lúc về anh chắc là bay thẳng về Lâm Thành hả?”
Tạ Yến Ninh: “…” Lại là một chủ đề khiến anh không vui.
“Anh sẽ về cùng em, rồi từ đó bay tiếp về nhà mình.”
“Làm vậy cực cho anh quá.” Tô Hoàn Vãn nói.
“Đồ không có lương tâm, chẳng lẽ em không muốn ở bên anh thêm chút nào sao?” Đến lúc đó họ sẽ phải xa nhau ít nhất nửa tháng, thế mà cô lại dửng dưng như không.
“… Em chỉ là nghĩ cho anh thôi.” Đừng nói quá như vậy chứ.
Thấy cô không nói gì nữa, Tô Hoàn Vãn liền quay người ôm lấy anh, nhẹ nhàng dỗ: “Đừng giận mà, đương nhiên là em không nỡ xa anh rồi.”
Tạ Yến Ninh lại “giận” đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846193/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.