Mãn Nguyệt định lên tiếng thì Thư Thu Dương đi đến.
Anh ta rõ ràng là quen biết Mãn Nguyệt, liền nói: “Sư muội à?”
Tạ Yến Ninh và Tô Hoàn Vãn đồng thanh: “???”
“Là người học cùng trường với cậu, nghe nói còn chung cả thầy hướng dẫn,” Thư Thu Dương nhìn Tạ Yến Ninh nói, sau đó quay sang Mãn Nguyệt: “Lần này cùng sư huynh ăn cơm, vui rồi chứ?”
Một tiếng “sư huynh” ấy rõ ràng là đang kéo gần khoảng cách.
Mặc dù Mãn Nguyệt vẫn kiên trì gọi là “Tạ tổng”.
Con đường học tập của Mãn Nguyệt có thể nói là giống hệt Tạ Yến Ninh.
Có lẽ vì cùng trường, cùng thầy mà họ không khỏi trò chuyện thêm vài câu.
Tô Hoàn Vãn khoác tay Tạ Yến Ninh, đứng nghe họ nói chuyện.
Tạ Yến Ninh nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Tô Hoàn Vãn không được vui, liền nói nhỏ: “Xin lỗi, thất lễ một chút.”
Anh kéo Tô Hoàn Vãn đi: “Sao vậy? Em đang ghen thật à?”
“Làm gì có,” Tô Hoàn Vãn đáp: “Em giống người nhỏ nhen đến vậy sao? Chẳng lẽ không cho anh nói chuyện với người khác?”
Có thể Mãn Nguyệt có ý với Tạ Yến Ninh, cũng có thể chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, dù là gì thì Tô Hoàn Vãn cũng chẳng định vì chuyện không đâu mà tranh cãi với anh.
Tô Hoàn Vãn đứng từ xa nhìn về phía Mãn Nguyệt.
Cô đang trò chuyện với người khác, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía này.
Hai người họ đứng bên cửa sổ sát đất của đại sảnh tiệc, bên ngoài là khung cảnh đô thị hoa lệ về đêm.
Xa xa kia…
Tô Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846191/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.