Buổi sáng hôm đó, Tô Hoàn Vãn dành trọn để ngủ bù.
Khi tỉnh dậy, trên giường đã không còn ai.
Tô Hoàn Vãn thở phào nhẹ nhõm.
May mà anh không có ở đây, nếu không cô cũng chẳng biết phải đối mặt thế nào.
Gan lớn thì lớn thật, nhưng ngại ngùng hay không lại là chuyện khác.
Vừa thay đồ xong, Tạ Yến Ninh đã bước vào, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng phấn chấn:
“Dậy rồi à, chiều nay bọn mình ra ngoài gặp mọi người nhé.”
Tay đang kéo khóa của Tô Hoàn Vãn khựng lại:
“Anh chẳng bảo hôm nay cuối tuần không đi làm sao?”
“Thì có phải đi làm đâu.”
Tạ Yến Ninh đáp: “Em sợ à?”
Tô Hoàn Vãn nhìn vào dấu răng in ngay hõm xương quai xanh của anh, cảm thấy chướng mắt vô cùng – như này thì ra ngoài gặp ai được nữa? Trong phòng đóng kín cửa là một chuyện, ra ngoài gặp người lại là chuyện khác.
“Chúng ta thay đồ đi.” – cô nói.
“???”
Tạ Yến Ninh ngạc nhiên: “Không đẹp sao?” Bình thường Tô Hoàn Vãn hiếm khi can thiệp vào cách ăn mặc của anh.
Tô Hoàn Vãn không đáp, chỉ lấy một chiếc áo len cổ lọ đưa cho anh:
“Mặc cái này.”
Tạ Yến Ninh nhìn vào gương trước mặt, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Là anh bị nhìn thấy, mà em lại thấy ngại à?”
“Bởi vì em còn biết giữ thể diện.” – cô đáp thẳng.
Tạ Yến Ninh ngoan ngoãn thay đồ.
Tô Hoàn Vãn soi gương kiểm tra lại mình một lượt – rất tốt, tất cả dấu vết đều được quần áo che kín.
Tạ Yến Ninh bước tới ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846187/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.