Tô Hoàn Vãn vừa tắm xong, sấy khô tóc, thì nghe tiếng gõ cửa phòng.
Thấy là Tạ Yến Ninh, cô nhìn trái nhìn phải: “Hai người uống xong nhanh vậy sao?”
“Em nghĩ anh trai em thích uống rượu với anh lắm à?” – Tạ Yến Ninh nói – “Anh là khách, em định bỏ mặc anh như thế sao?”
Tầng này chỉ có Tô Hoàn Vãn và bố mẹ cô ở. Nhưng vì bố mẹ đang đi công tác, nên giờ chỉ còn mỗi mình cô ở tầng này. Người giúp việc đều ở tầng dưới.
Dù không ai thấy, nhưng đứng giằng co trước cửa phòng thế này cũng không hay, Tô Hoàn Vãn kéo anh vào phòng mình.
“Sao lại nói là mặc kệ anh? Anh còn được chào đón hơn cả em đấy.”
Tóc Tô Hoàn Vãn buông xõa, ôm lấy dáng người mảnh mai uyển chuyển từ phía sau.
Tạ Yến Ninh tiến lên ôm cô vào lòng, khẽ hít lấy hương thơm từ mái tóc: “Chỉ là muốn tham quan phòng cô vợ tương lai một chút.”
Phòng Tô Hoàn Vãn là nơi cô ở từ nhỏ đến lớn, hồi bé mang phong cách công chúa mộng mơ, lớn lên rồi thì những chi tiết dễ thương quá mức được dọn bớt, nhưng vẫn nhìn ra được đây là phòng của một cô gái trẻ.
Cả căn phòng lấy tông vàng ấm làm chủ đạo, trung tâm là chiếc giường lớn tinh xảo, khung giường được chạm trổ hoa văn tỉ mỉ, xung quanh treo màn buông lộng lẫy.
Trên tường còn treo hai bức tranh trang trí.
Bên dưới có chữ ký.
Chữ ký đó Tạ Yến Ninh cũng nhận ra – là của một nghệ sĩ tiên phong rất nổi tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846185/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.