Bố mẹ Tô Hoàn Vãn đi công tác, trong nhà chỉ còn Tô Hồng Lãng một mình, hiếm khi có người bầu bạn nên ông liền kéo Tạ Yến Ninh vào phòng trà.
Tô Hồng Lãng khi còn trẻ là người mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng khi về già lại thích những thứ mang phong thái tao nhã, trong phòng trà còn đặt cả bàn cờ vây.
Tô Hoàn Vãn pha trà cho hai người xong, vừa quay lại thì cả hai đã bắt đầu chơi cờ.
Tô Hồng Lãng cho rằng bàn cờ như cuộc đời, nghiền ngẫm nhiều sẽ ngộ ra không ít đạo lý nhân sinh, vì thế cũng nghiên cứu khá kỹ, trong giới của ông có thể xem là cao thủ.
Tô Hoàn Vãn từ nhỏ chịu ảnh hưởng, trình độ chơi cờ cũng khá, ít nhất có thể cố gắng chơi đến mức chỉ thua ông nội một chút.
Sau khi pha trà xong, cô chống cằm ngồi xem hai người đấu cờ.
“Quan sát mà không lên tiếng mới là quân tử” – nhưng rõ ràng Tô Hoàn Vãn không phải kiểu người có thể nhịn được lời.
“Ơ kìa, ông ơi, sao ông lại đi nước đó? Chẳng phải lát nữa sẽ bị anh ấy ăn mất sao?”
Tô Hồng Lãng điềm nhiên đáp: “Cháu còn tu luyện chưa đến nơi đến chốn.”
Tạ Yến Ninh chỉ cười nhẹ, không lên tiếng.
Dù sao thì, anh cũng không tiện phản bác bên nào.
Rất nhanh sau đó, Tô Hồng Lãng phát hiện – Tô Hoàn Vãn nói đúng.
“Có dũng có mưu, không tệ.” Tô Hồng Lãng không phải kiểu người không biết chấp nhận thua, ông rất tán thưởng vài nước cờ tiếp theo của Tạ Yến Ninh: “Cháu học từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846184/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.