Một nụ hôn dịu dàng xoa dịu phần nào nỗi nhớ mong, Tạ Yến Ninh đưa tay lớn bao lấy bàn tay cô:
“Chỗ nào cũng nhớ. Nếu không muốn đến cả bữa tối cũng không ăn nổi thì đừng khiêu khích anh.”
Tô Hoàn Vãn hơi đỏ mặt:
“Anh không thể có chút định lực sao?”
Tạ Yến Ninh cười khẽ — chuyện này hình như hơi quá khó với anh thật.
Hai người cùng ăn tối bên ngoài. Tô Hoàn Vãn hỏi:
“Anh ở đâu vậy? Em nói đặt khách sạn cho anh, anh lại bảo không cần.”
Hôm nay anh đến cũng đã muộn, rõ ràng không thể đến nhà họ Tô ngay được.
Tạ Yến Ninh lái xe:
“Về nhà anh.”
“Anh còn có nhà ở đây à?” Tô Hoàn Vãn ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện đó có gì lạ đâu,” Tạ Yến Ninh đáp, “Trước đó anh đã bảo người dọn dẹp lại rồi, dẫn em đi xem thử.”
Khi đến nơi, Tô Hoàn Vãn im lặng:
“…”
Cũng khá gần.
Chỉ cách nhà cô vài cây số thôi.
Nằm trong khu biệt thự phía bên kia.
“Anh còn không thường đến, mua nhà ở đây làm gì?” Một năm chẳng ở được hai ngày, chẳng lẽ mua để cho người giúp việc ở? “Lúc đi du học, có người bạn nước ngoài chuyển nhà cả gia đình, cần bán nhà, nên anh mua luôn.”
“Có phải không bán được đâu, anh cũng không cần phải vậy mà.”
Tạ Yến Ninh mang hành lý xuống, chỉ cười, không giải thích gì.
Lúc đó vì sao lại mua căn nhà này, có lẽ chỉ là muốn được ở gần Tô Hoàn Vãn một chút.
Nhưng chút tâm tư ấy cũng chẳng cần nói ra.
Tô Hoàn Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846176/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.