Con gái nhà họ Hoàng là bạn học cùng lớp với Tô Thức Lễ.
Tô Hoàn Vãn hồi nhỏ cũng từng chơi cùng cô ấy, con người thì không xấu – chỉ là… quá nghiêm túc, quá chuẩn mực. Điều này không hẳn là điểm trừ, nhưng với một người “xã giao thành tinh” như Tô Thức Lễ thì đúng là… tra tấn.
Và anh đã từng bị “tra tấn” rồi.
Tô Hoàn Vãn vẫn còn chút lương tâm: “Ông ơi, mấy chuyện duyên phận không thể gượng ép được đâu. Biết đâu duyên của anh Hai đang trên đường đến rồi đó.”
Chung Khiết và Tô Thành Trạch không phải ba mẹ Tô Thức Lễ, nên cũng không tiện ép cưới, chỉ biết phụ họa: “Bố à, con cháu có phúc phần của con cháu, cứ để chúng nó tự do.”
Ông cụ mới chịu thôi thúc.
Thôi thì còn có đứa cháu trai hiểu chuyện và cháu gái ngoan ngoãn này, ông còn thấy yên tâm.
Sau bữa cơm, Tô Thức Lễ kéo Tô Hoàn Vãn ra một bên.
Tô Hoàn Vãn: “Làm gì đấy? Em còn phải video call với giáo sư Tạ nhà em nữa.”
Tô Thức Lễ nhức đầu: “Dính nhau thế à? Xa nhau vài tiếng cũng không chịu nổi?”
“Anh là cẩu độc thân, anh không hiểu.” – Cô liếc mắt khinh thường.
“……” – Tô Thức Lễ hít sâu một hơi, quyết định không so đo: “Em gái ngoan, hôm nay coi như em cứu anh một mạng. Nhưng làm người tốt phải làm tới cùng, nhớ hôm nay anh còn khen giáo sư Tạ nhà em một câu đấy nhé – lúc quan trọng em phải giúp anh đấy!”
Ông nội cưng Tô Hoàn Vãn nhất nhà, chỉ cần cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846173/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.