Tạ Yến Ninh kéo cô vào lòng, “Trông em có vẻ vui nhỉ?”
“Sao lại thế được?” Tô Hoàn Vãn vòng tay qua cổ anh, nghiêm túc nói: “Em chỉ nghĩ là Nghiêm Xuyên chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra ép anh, bắt anh làm em rể anh ta, thế chẳng phải khó xử cho anh sao.”
Nghĩ đến người bình thường luôn lạnh lùng cao ngạo như vậy mà bị gọi là “anh rể Nghiêm Xuyên”, Tô Hoàn Vãn không nhịn được cười.
Tạ Yến Ninh làm sao không hiểu cô đang nghĩ gì. Chẳng qua vừa rồi bị anh “ăn hiếp”, cô muốn gỡ lại chút thể diện thôi.
Nhưng mà vợ mình, không yêu thì ai yêu.
“Cậu ta có theo đuổi thành công hay không đã rồi tính.”
Theo anh thấy, đường tình phía trước của hai người kia còn dài lắm, nếu không có ai chịu nhún nhường, chắc chắn sẽ chia tay thôi.
Tô Hoàn Vãn ôm đầu anh đang cọ nhẹ bên cổ mình: “Sao anh nghe có vẻ không mấy lạc quan vậy?”
Tạ Yến Ninh lại đánh trống lảng: “Sao em thơm thế?” Vừa nói vừa hôn lên vành tai và cổ cô.
“……” Tạ Yến Ninh đúng là ngày càng khiến người ta không đỡ nổi.
Để tránh lại xảy ra chuyện gì nữa, Tô Hoàn Vãn dứt khoát ngăn lại: “Chúng ta lát nữa ra ngoài đi dạo một chút nhé.”
Tối nay họ phải ra sân bay rồi.
Không thể mấy ngày liền chỉ quanh quẩn trong phòng được, thế thì quá sa đọa rồi.
Tạ Yến Ninh bật cười, trong mắt là vẻ thấu hiểu, anh nghịch tóc cô, cuốn quanh đầu ngón tay, “Anh có hơi ‘thú tính’, nhưng cũng biết đạo lý ‘nước chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846144/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.