Vô tình hạ thấp danh tiếng của giáo sư Tạ, Tô Hoàn Vãn hơi thấy áy náy, vội kéo anh rời đi.
Thấy anh có vẻ hơi mệt, Tô Hoàn Vãn rất chu đáo: “Để em lái cho.”
Tạ Yến Ninh ngồi vào ghế phụ, bắt đầu tính sổ: “Bác sĩ Tô, tối nay xem có vui không?”
Tô Hoàn Vãn nhớ lại hình ảnh các nam sinh trẻ trung tràn đầy sức sống, mặt vẫn không đổi sắc: “Thấy anh đánh bóng giỏi vậy, đương nhiên là vui rồi. Thắng thua không quan trọng, điều quan trọng là tinh thần thi đấu. Anh không cần áp lực tâm lý gì cả.” Còn giả vờ nghiêm túc an ủi anh nữa.
Tạ Yến Ninh tức đến bật cười.
Miệng lưỡi Tô Hoàn Vãn đúng là đôi khi không hợp để… an ủi ai hết.
Lúc còn ở sân bóng, Tạ Yến Ninh chỉ lau mồ hôi sơ sơ.
Mồ hôi bết dính trên người thực sự rất khó chịu.
Dù có lạnh lùng như giáo sư Tạ, vẫn có mùi mồ hôi, Tô Hoàn Vãn khẽ nói: “Anh đi tắm ngay đi.”
Tạ Yến Ninh nhìn cô chằm chằm một lúc: “Em hình như hơi chê anh đó.”
Thật ra mùi cũng không nặng, nếu bỏ qua lớp “filter tình yêu”, thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Tô Hoàn Vãn thấy oan ức: “Em thích giáo sư Tạ như thế, sao có thể chê anh được?”
Tạ Yến Ninh bật cười, đưa tay ôm eo cô: “Vậy em tắm giúp anh đi.” Nói rồi cởi áo khoác của cô, đẩy người vào phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất rộng, hai người đứng cũng không chật.
Chỉ là… Tạ Yến Ninh quá cao.
Cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846133/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.