Cô giữ chặt người lại: “Anh đừng động, rất nhanh thôi.”
Tạ Yến Ninh nghiêng đầu nhìn, cảm thấy buồn cười. Dấu răng kia thật ra không quá rõ: “Không ai để ý kỹ vậy đâu.”
Tô Hoàn Vãn chẳng thèm để ý lời anh nói, trực tiếp dùng phấn dặm lên. Nhìn thấy che được kha khá rồi, cô mới yên tâm: “Làm thầy giáo phải chú ý đến hình tượng.”
Lần sau, nhất định phải chọn chỗ khác.
Tạ Yến Ninh để mặc cô làm, ghé sát tai thì thầm: “Có ai từng nói em rất giỏi đóng vai nghiêm túc chưa, bác sĩ Tô?”
Tô Hoàn Vãn cười tinh nghịch: “Em cũng có thể nghiêm túc thật đấy.”
Tạ Yến Ninh ngẫm nghĩ, rồi vì quyền lợi của bản thân mà nói: “Bác sĩ Tô cứ giữ phong cách hiện tại là được rồi.”
Tô Hoàn Vãn: Hừ, đàn ông.
Có người đến tìm Tạ Yến Ninh.
Tô Hoàn Vãn giục anh mau ra sân.
Một đội là giảng viên, đội còn lại nhìn trang phục chắc là đội bóng rổ của trường.
Hai bên rõ ràng thuộc hai “thế hệ”.
Dù sao dân công sở cũng không giống sinh viên được.
protected text
Sĩ khả sát, bất khả nhục.
Bị đội giảng viên ép thế này, còn mặt mũi nào nữa? Lập tức điều chỉnh chiến thuật, dồn toàn lực kèm chặt Tạ Yến Ninh và thầy giáo kia, các thành viên còn lại thì tranh thủ tấn công.
Phải công nhận chiến lược này hiệu quả.
Hai “trụ cột” bị kèm, đội giảng viên liền chững lại, đội trường dần kéo được tỷ số về.
Trên khán đài có không ít sinh viên đến xem.
Có người còn hô hào cổ vũ.
Cũng chẳng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4846132/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.