Tối đầu thu, không khí đã bắt đầu se lạnh. Tô Hoàn Vãn theo phản xạ kéo vạt áo choàng của Tạ Yến Ninh lại, miệng thì lầm bầm:
“Sao có thể sợ được, em thấy nhiều rồi mà.”
“Em từng thấy của ai?” – giọng nói vang lên trên đầu cô, lạnh như băng.
Tô Hoàn Vãn lập tức phát huy bản năng sinh tồn:
“Thật ra là… người thật thì chưa thấy nhiều.”
“……”
Người thật…
Câu nói vừa dứt, bầu không khí mờ ám cũng tan sạch như khói.
Tạ Yến Ninh thực sự không muốn suy nghĩ “không phải người thật” là đang ám chỉ cái gì—cái miệng của Tô Hoàn Vãn đôi khi thật sự… thà đừng nói còn hơn.
“Có ai từng nói với em rằng… em thực sự rất thiếu tinh tế không?” – Tạ Yến Ninh thở dài, giọng nói hòa vào màn đêm.
Tô Hoàn Vãn ngước mắt nhìn anh, ánh đèn đường chiếu vào đôi mắt cô, lấp lánh như vì sao trong dải ngân hà—chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị cuốn trôi vào đó:
“Nhưng em chỉ cần tinh tế với anh là đủ rồi mà.”
“……”
Tạ Yến Ninh quyết định rút lại lời vừa nói.
“Anh cúi đầu xuống một chút được không?” – Tô Hoàn Vãn do dự một lúc rồi hỏi.
“Hả?” – Tạ Yến Ninh chưa kịp phản ứng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Và rồi chỉ cảm thấy khóe môi mình ấm lên—anh sửng sốt nhìn cô:
“Em…”
“Dán tem trước.” – Tô Hoàn Vãn nói.
Nhỡ đâu Tạ Yến Ninh vẫn còn giận, lỡ để người khác nẫng tay trên thì sao? Tạ Yến Ninh nhìn cô, không nói gì. Ánh mắt như đang cố gắng đè nén điều gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843714/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.