Tô Hoàn Vãn giận đến mức đá tung chăn ra.
Cô khoác đại một chiếc áo, bước ra ban công phòng ngủ. Nhìn xuống, cô thấy bên dưới có một ánh đèn còn le lói.
Xét theo thiết kế, đó cũng là một phòng ngủ chính.
Giờ này còn chưa ngủ, chẳng lẽ đang làm việc? Nhưng với kiểu người như Tạ Yến Ninh — nhìn đã biết là người làm việc siêu năng suất — có khi đang họp online cũng nên.
Tô Hoàn Vãn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, rồi quay đầu mở app ‘Xiao Hong Shu’, tra từ khóa:
“Làm sao để quên một người đàn ông.”
Kết quả hiển thị: “Tìm người khác”, “Đàn ông đều là chó”, hoặc “Cũ không đi, mới chẳng đến.”
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Tạ Yến Ninh là kiểu “điều hòa trung tâm”, thì lỗi không hoàn toàn là của anh — mà là do cô tự đa tình.
Nghĩ kỹ lại, tốt nhất là nên tập trung vào công việc. Cố gắng sớm thăng lên chức bác sĩ nội trú chính, rồi lên bác sĩ điều trị, cuối cùng chạm tới đỉnh cao — trưởng khoa.
Ít nhất, trước khi Tạ Yến Ninh được phong giáo sư, cô phải làm được bác sĩ điều trị.
Không đúng… với chồng hồ sơ nghiên cứu kia, anh mà không thành giáo sư thì cũng quá bất công rồi. Khoảng cách giữa họ — đúng là tầm cỡ thiên hà.
Còn u sầu gì nữa? Còn tiếc nuối cái gì? Làm sự nghiệp mới là quan trọng nhất.
Tô Hoàn Vãn hít một hơi sâu, xoay người trở lại giường, miệng lẩm bẩm: “Lên điều trị, lên điều trị…” rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
…
Phía dưới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843677/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.