“Tại sao tôi lại không cần?”
“……” Tô Hoàn Vãn nghẹn lời — hỏi vậy khác gì hỏi cho có, ai mà giỏi hơn một “thần máy tính” như anh? Cô ậm ừ:
“Tôi nghe bác gái nói, anh hình như giảng dạy ngành công nghệ thông tin.”
“Nghe mẹ tôi nói à?”
Tạ Yến Ninh lặp lại, nhìn cô, rồi hỏi:
“Vậy cô còn nghe được gì nữa?”
Giọng điệu như kiểu đang tra hỏi.
Tạ Yến Ninh vốn là người khá kín đáo, Tô Hoàn Vãn cũng không đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì là “không thể nói”. Mà thực ra thì dì Cố cũng chẳng kể gì nhiều.
“Không có gì nhiều đâu. Chỉ nói là Hoa Đại rất tốt, mà tôi thì không đủ điểm để vào được.”
Vừa nói xong, Tô Hoàn Vãn lại muốn tự tát mình. Nhắc trường đại học làm gì cơ chứ!
“Trường bên cạnh cũng tốt mà. Cô cũng không đậu à?”
Tạ Yến Ninh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt điềm tĩnh.
Dưới ánh nhìn đó, Tô Hoàn Vãn bất giác dời ánh mắt đi, không dám đối diện.
Trường bên cạnh có khoa Y — năm đó là nguyện vọng số 1 của cô. Hai người từng hẹn nhau, một người vào Hoa Đại, một người vào trường kia, như thế vẫn có thể “ké cơm” của nhau.
Chỉ là… cuối cùng cô lại thất hứa.
Ngay thời khắc cuối cùng, cô sửa nguyện vọng, chọn Học viện Y Cảng Đại.
“Ừm… trường kia khoa Y cũng rất tốt.” Cô lấp lửng.
Tạ Yến Ninh mỉm cười, thu ánh mắt lại:
“Nhưng trong mắt một số người, có khi lại thấy bình thường.”
Tô Hoàn Vãn im lặng.
“Trong mắt một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-ta-qua-thang-than-tieu-thu-kieu-kieu-chiu-khong-noi-roi/4843676/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.