“Ha ha, anh rất ítkhi về. Mỗi lần về bọn họ đều hẹn ở chỗ này.” Còn không phải là thằngnhóc Phùng Chinh sao, nghe nói cậu ta thích Bạch Quân Hoài.
“Vâng.” Từ Du Mạn vẫn cảm thấy có chút không hợp. Theo như Cố Uyên nói, nhữngngười họ sắp gặp hôm nay đều là đám anh em trước kia khi còn bé ở chungtrong đại viện, không cần đoán, đều là sinh ra trong gia đình quân nhân. Như vậy, những người đàn ông khí chất quân nhân lại ở cái chốn hưởnglạc nhu tình như nước này, hẳn là không hợp lắm.
Tiến vào trongphòng, Từ Du Mạn mới phát hiện bên trong phòng còn có khoảng trời riêng. Nhưng cô căn bản chưa kịp nhìn xem căn phòng rộng cỡ nào, bởi vì bốnngười đàn ông trong phòng đều đang ngồi ngay ngắn. Hơn nữa toàn bộ đềudùng ánh mắt như đang nhìn quốc bảo gấu trúc để nhìn cô.
“Đây là vị hôn thê của tôi, Từ Du Mạn, các cậu không được nhìn Mạn Mạn như vậy, cô ấy bị mọi người hù sợ rồi.” Cố Uyên cười nói.
“Xem đi, đây chính là anh em. Quả nhiên, thấy sắc quên nghĩa.” Một người đàn ông vóc dáng cường tráng, khuôn mặt bình thường, nhưng khí chất phiphàm vững bước đi tới: “Chị ba, em tên là Phùng Chinh.”
Từ Du Mạn còn chưa nói gì, mỉm cười chuẩn bị nắm lấy bàn tay Phùng Chinh vươn ra, nhưng Cố Uyên chợt chen một tay vào, nắm tay Phùng Chinh trước:
“Thế nào, tiện nghi của chị dâu cậu mà cậu cũng dám chiếm hả?”
“Không dám không dám. Tiện nghi của chị ba, em dĩ nhiên không dám có tâm tưgì.” Phùng Chinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1218039/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.