“Vừa nãy y tá muốn giúp anh uống thuốc sao anh không uống?” Từ Du Mạn đang xem TV hăng say.
“Đắng mà, anh không phải nói rồi sao.”
“Bây giờ vẫn đắng, anh có thể không uống.”
“Không uống không khỏe lên được, em cứ tới đây giúp anh đi.”
Không biết là bởi vì một bên mặt của Cố Uyên bị sưng hay là thế nào, mà lúcCố Uyên nói lời này miệng còn như chu ra, giống một đứa trẻ muốn ăn kẹovậy.
Vốn là Từ Du Mạn định kiên quyết không đi qua đó, kiên quyết không giúp Cố Uyên, nhưng vừa nhìn biểu tình này của Cố Uyên, thật sựrất đáng yêu. Cô lập tức liền buông vũ khí đầu hàng. Từ Du Mạn đang định đi qua, lại cảm thấy có chút không thích hợp, cô ngẩng đầu lên, nhìnnước thuốc trong bình truyền dịch vẫn đang nhỏ giọt.
“Không có biện pháp, em bị trói chặt rồi, không nhúc nhích được.”
“Của em còn có một lát nữa thì xong rồi, đến lúc đó tới đây giúp anh uống thuốc.”
Trong lời nói của Cố Uyên còn kèm theo thanh âm của Hôi Thái Lang trong ti-vi “Ta nhất định sẽ quay lại đấy!”
“Ừ.” Từ Du Mạn gật đầu một cái, ý bảo mình đã biết.
“Trò trẻ con.” Cố Uyên xem ti-vi.
“Đúng mà! Cái em xem chính là trò trẻ con, anh già rồi, xem không hiểu đâu.”
“Anh mới hơn em có bảy tuổi, cũng không phải là rất già chứ.” Bảy tuổi, thật sự không nhiều lắm.
“Hừ, có câu nói 3 tuổi là cách một thế hệ, chúng ta cũng có sự cách biệt hơn hai thế hệ rồi.” Từ Du Mạn nói xong, tùy ý liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1218011/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.