“Lần này không phải là em bị ngắt lời, mà là thầy bị ngắt lời đó.” 
Từ Du Mạn nhấn mạnh hai chữ ‘em’ và ‘thầy’. Không ngờ, lời nói của Từ Du Mạn làm cho Cố Uyên mất hứng. 
“Tôi đang nói chuyện với em, dĩ nhiên là ngắt lời em rồi.” 
Ngồi chơi tới sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Du Mạn liền định về nhà. Ngâyngốc ở đó cũng không có gì thú vị, còn không bằng về nhà hoàn thành mấybản thảo còn đang chất đống kia. Cố Uyên muốn đưa Từ Du Mạn về nhà, TừDu Mạn lấy cớ mà không đồng ý. Từ Du Mạn mở cửa xe, lại bị Cố Uyên đónglại: 
“Không cho em lên thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải như vậy.” 
Từ Du Mạn rất tức giận nhưng Cố Uyên nghe lời nói của cô lại phì cười. Nói thật, Cố Uyên cười lên, thật đúng là ngàn vạn phong tình. 
“Làm sao có thể không cho em lên? Ngồi ghế trước.” 
Cố Uyên rất lịch sự giúp Từ Du Mạn mở ra cửa xe bên tay lái phụ, sau đókhom lưng, mời cô lên xe.Cố Uyên đi vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí tài xế. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ. . . . . . “Mạn Mạn.” Cuối cùng,mục đích của Cố Uyên vẫn không đạt được. Ông trời thật không tốt. Lúc Cố Uyên chuẩn bị nói ra, quay đầu sang, lại nhìn thấy Từ Du Mạn sớm đã ngủ thiếp đi. Cố Uyên bất đắc dĩ cười, mấy ngày nay tiểu nha đầu này nhấtđịnh mệt chết rồi. Lái xe vào chung cư của Từ Du Mạn, xe dừng lại, CốUyên cũng không vội đánh thức Từ Du Mạn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217986/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.