“Bị cảnh sát đột kích tóm được buôn bán thuốc kích thích.” Yến Trầm Phong buồn bực nói. Rốt cuộc là ai hãm hại anh như vậy chứ! 
“Buôn bán thuốc kích thích? Trầm Luân không phải cấm chuyện đó sao?” Cố Uyên nhận thấy được mùi vị của âm mưu. 
“Đúng vậy. Trầm Luân từ trước đến giờ không cho phép xuất hiện bất kỳ loạithuốc kích thích nào. Nhưng mà, đúng lúc hôm nay có người ở Trầm Luânlén lút buôn bán thuốc phiện thì cảnh sát lại tới đột kích kiểm tra. Vừa vặn lại bị cảnh sát phát hiện. Chính là như vậy.” 
Yến TrầmPhong buông tay, tỏ vẻ anh cũng không biết làm sao. Những cảnh sát kiagiống như đối địch với anh vậy, nhất định muốn niêm phong Trầm Luân củaanh, nói thế nào cũng không thông. Vốn là Yến Trầm Phong cũng cho rằngTrầm Luân nhất định sẽ không xuất hiện chuyện phạm pháp gì, cho nên cũng không cần thiết xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các quán bar khác vàcục cảnh sát. Trước đây Cố Uyên đã từng khuyên anh, mặc dù khinh thườngviệc duy trì kiểu quan hệ này với đám cảnh sát, nhưng việc này cũng làrất cần thiết. Yến Trầm Phong không nghe ý kiến của Cố Uyên, lần này gặp chuyện, ngay cả một người có thể giúp đỡ cũng không có, chỉ có thể nhờCố Uyên giúp một tay. Yến Trầm Phong không có gia thế tốt giống như CốUyên, anh chỉ là tay trắng làm nên sự nghiệp, mở quán bar làm ăn kiêungạo mà thôi. Cố Uyên nghe lời nói của Yến Trầm Phong, tỉnh táo hỏi: 
“Bọn họ có ám chỉ cậu đưa tiền gì đó hay không?” 
“Có một Phó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217984/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.