🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Uyên chờ Từ Du Mạnnói ra lời còn chưa nói. Từ Du Mạn mắt khép lại, vẻ mặt nhăn nhó nhưtrái khổ qua, cùng biểu tình muốn chết cho rồi. Rốt cuộc, Từ Du Mạn vẫnlà nói:

“Thầy… thầy Cố. Làm phiền thầy giúp em gọi Chương Xuyến đến được không ạ?”

Cố Uyên cong khóe miệng lên rồi lập tức thu hồi: “Dựa vào cái gì?”

“Thầy Cố, người thầy giáo vĩ đại mà vinh quang, giúp đỡ học sinh một chuyện nhỏ, thầy Cố hẳn là rất vui lòng phải không?”

Từ Du Mạn cũng có chút khinh bỉ chính mình, làm sao lại không có khí phách như vậy chứ. Cô hẳn là… nên cứ như vậy đi ra ngoài. Nếu có người dùngánh mắt khác thường nhìn cô, nếu như đối phương là nữ, cô sẽ nói: “Nhìncái gì vậy, không phải là dì cả mẹ sao? Cô không phải là nữ à, dì cả mẹcũng chưa từng thấy qua à.” Nếu như đối phương là nam, cô liền nói thếnày: “Nhìn cái gì vậy, không phải là dì cả mẹ sao? Không có dì cả mẹ, mẹ cậu còn không sinh ra cậu đâu.” Đúng vậy, Từ Du Mạn cô chính là nên như vậy, mà không phải ở chỗ này đáng thương cầu xin người đàn ông tên làCố Uyên này. Cố Uyên chợt nở nụ cười. Đi tới, từ trên cao nhìn xuống TừDu Mạn :

“Là muốn tôi đi mua giúp em hay là tự em đi ra ngoài?”

“Gì cơ?”

Từ Du Mạn dùng đầu ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, cô không nghe lầm chứ? Hay là sinh ra ảo giác ?

“Thầy… thầy Cố, thầy đừng nói đùa.” Một chút cũng không buồn cười.

“Em nhìn tôi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217970/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.