“Từ Từ, nhanh đến phòng học đã xảy ra chuyện rồi.”
Thấy bộ dạng hốt hoảng của Chương Xuyến, Từ Du Mạn lập tức chạy ngay vềphòng học. Cố Uyên cũng nghe được lời Chương Xuyến nói cũng vội vàngchạy đến phòng học. Cố Uyên có chút chạy chậm tuy rằng vội vàng nhưngkhông hoảng loạn. Từ Du Mạn thấy cửa phòng học một bãi máu kia tâm cảkinh. Trong lòng mắng “Ai mẹ nó không có mắt , đường rộng thế không đilại đi trúng chỗ những mảnh cốc ly bể. Mắng đi mắng lại, Từ Du Mạn vẫnlo lắng tình trạng vết thương không may. Từ Du Mạn đi vào thì liền biếtngười không có mắt là ai rồi. Đó không phải là Dương Nguyệt Ý nước mắtdàng dụa cả mặt đang cuồng loạn sao? Thấy Từ Du Mạn tiến vào phòng học,tiếng khóc Dương Nguyệt Ý cùng tiếng quát tháo lớn hơn nữa.
“Chính là cậu! Chính là cậu hại tôi bị thương!”
Từ Du Mạn không có cãi lại, đi đến bên cạnh Dương Nguyệt Ý.Thấy Từ Du Mạnkhông có cãi lại Dương Nguyệt Ý cảm thấy Từ Du Mạn như là chột dạ, càngthêm được nước lấn tới:
“Cậu là người độc ác, là cậu cố tình đemnhững mảnh cốc vỡ này để trước cửa phải không? Cậu biết tôi sẽ đi chỗ đó nên cậu cố tình đem những mảnh cốc vỡ rắc trên đất . . .”
Dương Nguyệt Ý còn chưa nói xong, đã bị Từ Du Mạn ngắt lời:
“Cậu muốn mắng thì cứ tiếp tục đi, để chân cậu tiếp tục chảy máu đến tàn phế rồi mới đi phòng y tế?”
Dương Nguyệt Ý nghe nói trở thành tàn phế, liền hoảng hốt.
“Ai muốn trở thành tàn phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217959/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.